Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 677: Mọi người gác đêm cùng cô

Chuyện này khiến đám thanh niên trí thức mới thèm đến mức chảy nước miếng.
Nhưng vì có giáo huấn ngày hôm qua, cho nên không có ai dám đi lên trêu chọc bọn họ.
Mà Vương Ngọc Hương ngửi mùi tóp mỡ cũng điên cuồng nuốt nước bọt, nhưng cô ta không thể vứt bỏ mặt mũi tới ăn ké.
Dù sao hiện giờ bên thanh niên trí thức cũ đã đá cô ta ra, bọn họ lại kết nhóm ăn chung với nhau lần nữa.
Khi cô ta chuẩn bị ngồi dậy đến phòng bếp nấu ít cơm, lại bị đám thanh niên trí thức mới kia ngăn cản.

“Vương Ngọc Hương, cô cho chúng tôi vay ít lương thực đi, chúng tôi viết giấy nợ cho cô, đợi sau này làm việc kiếm được công điểm thì trả lại cho cô.” Lý Na cầm đầu nói.
Mà Thạch Hồng Ngọc chỉ nằm ở góc tường, thờ ơ nhìn cảnh này.
Đừng tưởng rằng cô ta không biết, Vương Ngọc Hương này cũng là người xấu xa.
“Tôi đâu có nhiều lương thực như vậy, tôi chỉ có một chút còn không đủ cho bản thân tôi ăn. Hay là các cô đến trong đội nhìn xem, nhìn xem có nhà ai có nhiều không?”
Vương Ngọc Hương đâu nguyện ý, dù sao lương thực của cô ta hiện giờ đâu đủ ăn, không thấy mấy ngày qua mỗi ngày cô ta chỉ ăn một bữa đấy ư.
Hơn nữa có ít lương thực như vậy, khiến cô ta không nỡ ăn chút nào.
“Cô cho mấy chúng tôi vay một ít thôi, đợi chúng tôi ăn cơm xong có sức lực, sẽ đi tìm người trong đội vay, mong cô thương xót.”
“Thực sự không được.” Vương Ngọc Hương không chịu nhả ra, thậm chí còn kéo cánh tay của Lý Na nắm tay mình ra.
Mọi người thấy cô ta không chịu đồng ý như vậy, thì bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ.
Đợi Vương Ngọc Hương ra khỏi phòng, Thạch Hồng Ngọc nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, sau đó đi giày rời đi.
Mà đám thanh niên trí thức mới đều cười mỉa với cô ta, đương nhiên không ai nguyện ý để ý cô ta.
“Khi nấu cơm nấu luôn cả phần tôi nữa.” Thạch Hồng Ngọc đi theo Vương Ngọc Hương đến phòng bếp.
“Lương thực đâu?”
“Không có.”
“Vậy thì không được.”
Nếu cô ta đưa lương thực mà nói, Vương Ngọc Hương sẽ vui vẻ nấu, dù sao chỉ thêm một bát nước mà thôi.
“Nếu cô không làm phần của tôi, tôi sẽ đi tìm Lục Hướng Noãn, nói toàn bộ mọi việc cô nói xấu sau lưng cô ta ra.” Thạch Hồng Ngọc bày ra con át chủ bài chưa lật uy hiếp.
“Cô…” Đương nhiên là Vương Ngọc Hương sợ Lục Hướng Noãn, bởi vì trêu chọc Lục Hướng Noãn tức giận, trên cơ bản không có kết cục tốt.
Thanh niên trí thức Dương lúc trước không phải là ví dụ sao?
Chẳng qua không biết hiện giờ cô ta ở bên nông trường thế nào, sống có tốt không.
Hiện giờ cô ta không có thời gian đi thăm Dương Thiên Chân.
“Có nấu hay không, tùy cô.” Thạch Hồng Ngọc nói xong câu này thì rời đi.
Lúc rời đi cô ta còn nhìn thoáng qua Vương Hiểu Linh đang ăn cơm với hàm ý sâu xa, sau đó rời đi.
Mà Vương Hiểu Linh đang bận ăn sủi cảo đương nhiên nhận thấy được có người nhìn chằm chằm mình ở sau lưng, khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái lắm.
Khi thấy là Thạch Hồng Ngọc, cô ấy nhìn cô ta với vẻ tràn ngập khinh thường.
Đối với loại phụ nữ muốn cướp đàn ông của Lục Hướng Noãn, cô ấy ngoại trừ chán ghét thì chính là chán ghét.
Bữa cơm tối Lục Hướng Noãn cũng ăn ở nhà Vương Quế Anh, nhưng mà không phong phú như giữa trưa.
Ngoại trừ đồ ăn còn chưa ăn hết lúc trưa, còn có hai món ăn Vương Quế Anh đến phòng bếp làm.
Một bát cải thảo thịt heo hầm miến, còn có bánh khoai lang bọc đường.
Một nồi cháo, còn có bánh bột ngô hai mặt Vương Quế Anh hấp.
Khi mấy người đang ăn cơm, hai vợ chồng Hoắc Kiến Thiết bưng bát vào.
“Mẹ, mẹ bưng món này vào thêm món ăn, Chiêu Đệ làm, không biết có hợp khẩu vị của thanh niên trí thức Lục không.” Vẻ mặt Hoắc Kiến Thiết thật thà phúc hậu nói.
Nếu Hoắc Cảnh Xuyên ở đây, chắc chắn có thể nhìn ra con gà trong gà hầm nấm là gà anh lên núi bắt được lần trước.
Vừa nghe là cho Lục Hướng Noãn, Vương Quế Anh cũng không từ chối: “Ăn cơm chưa, chưa ăn cơm thì tiến vào ăn cùng đi.”
“Không được không được, mẹ, mấy đứa bé ở nhà nghịch lắm, bọn con phải nhanh trở về.”
Vương Quế Anh nghe anh ta nói như vậy, thì không giữ hai người ở lại nữa, vào nhà đổ đồ ăn vào bát không, sau đó trả bát cho anh ta.
“Số tiền này là mẹ mừng tuổi cho mấy đứa bé nghịch ngợm trong nhà, trở về chia cho đám trẻ nhé.” Vương Quế Anh nhét tiền đã chuẩn bị trước vào trong tay Lưu Chiêu Đệ.
Đối với Lưu Chiêu Đệ mà nói số tiền này giống như củ khoai lang phỏng tay, cô ấy vội vàng trả lại:
“Mẹ, bọn con không thể nhận số tiền này được, mẹ nhanh cất đi.”
“Ai cho hai đứa, đây là cho đám trẻ, đang tết đừng làm mẹ tức giận.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận