Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 898: Tôi đúng là xem thường cậu ta

Mà Hoắc Cảnh Xuyên chỉ quay đầu nhìn Đoạn Thủ Chính ở một bên: “Sư trưởng Đoạn, tôi có thể nói chuyện với ông không.”
Đoạn Thủ Chính nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Xuyên rất lâu, mới nhả ra: “Được, đi ra ngoài nói.”
Lý Tiểu Điệp không đồng ý:
“Lão Đoạn, cậu ta hại con gái chúng ta thành ra như vậy, còn có gì để nói, tôi không khiến cậu ta một mạng đền một mạng đã rất nhân từ.”
“Bà câm miệng đi.” Đoạn Thủ Chính rống Lý Tiểu Điệp xong, lại đi đến trước mặt Đoạn Tiểu Vi dịu dàng trấn an cô ta.
Thấy cảm xúc của cô ta hơi ổn định lại, thì muốn rời đi với Hoắc Cảnh Xuyên.
Nhưng mà khi Đoạn Tiểu Vi thấy Hoắc Cảnh Xuyên muốn rời đi, cả người lại trở nên bực bội, vừa khóc vừa nháo muốn rời đi theo.
Đoạn Thủ Chính không có biện pháp, chỉ có thể tìm bác sĩ tiêm thuốc an thần cho Đoạn Tiểu Vi.
Không ai biết Hoắc Cảnh Xuyên nói gì với Đoạn Thủ Chính, trời biết đất biết ông biết tôi biết, Đoạn Thủ Chính nghe xong thì gương mặt trở nên âm trầm.
“Lão Đoạn, hai người nói gì thế.”
Đoạn Thủ Chính cười mỉa một tiếng: “Tôi đúng là xem thường cậu ta, không nghĩ tới cậu ta dùng chiêu này với ông đây.”
Lý Tiểu Điệp thấy ông ta không nói rõ với mình, vô cùng sốt ruột nói: “Lão Đoạn, rốt cuộc là sao thế, ông mau nói với tôi đi, tôi sắp sốt ruột muốn chết rồi.”
Đoạn Thủ Chính biết vợ mình không kín miệng, cho nên cho dù hỏi kiểu gì cũng không chịu nói.
Mà xử lý xong hai chuyện này cả người Hoắc Cảnh Xuyên nhẹ nhàng hơn không ít, ít nhất chỗ vợ anh có thể cho cô câu trả lời thỏa đáng.
Một câu trả lời tốt nhất.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hoắc Cảnh Xuyên đi thẳng tới chợ đen, mua ít xương sườn còn có gà, cùng với rải rác mấy thứ rồi đi ra.
Nhưng mà trên đường về anh thấy có một bác gái cõng sọt bán táo, quả táo nhìn vừa to vừa đỏ, to cỡ nắm tay của anh.
Hình như táo chất lượng tốt như thế rất ít khi thấy ở thị trường.
Hoắc Cảnh Xuyên chỉ từng thấy loại táo chất lượng tốt như vậy trong lúc chấp hành nhiệm vụ ở Thiểm Tây, ăn giòn ngọt còn nhiều nước, đó là quả táo ngon nhất anh từng ăn.
Nhoáng cái đã nhiều năm như vậy, vậy mà lần này để anh gặp phải.
Hoắc Cảnh Xuyên nghĩ tới bình thường khi vợ mình rảnh rỗi, thích nằm trên ghế sô pha ăn táo, đương nhiên là anh không thể buông tha.
Hoắc Cảnh Xuyên dứt khoát mua táo trong sọt của bác gái.
Tổng cộng 12.5 cân, tốn tiền trợ cấp 1 tháng của Hoắc Cảnh Xuyên, khi đưa tiền đôi mắt của anh không chớp một cái.
Thậm chí Hoắc Cảnh Xuyên còn hỏi địa chỉ của bác gái bán táo, bởi vì anh không phải lần nào tới chợ đen cũng có thể vừa vặn gặp bà ta.
Có địa chỉ thì sẽ khác, khi vợ muốn ăn táo sẽ mua được bất cứ lúc nào.
Bác gái Lý mới bán được đơn hàng lớn nghiễm nhiên coi Hoắc Cảnh Xuyên trước mặt là khách hàng lớn, không ngừng hoảng loạn báo địa chỉ cho anh.
Nhà mẹ đẻ bà ta là người Thiểm Tây, sau này mất mùa, người trong đại đội đều chết sạch, mẹ bà ta dẫn theo bà ta tới bên này cậy nhờ thân thích.
Bà ta cũng không trở lại quê cũ, ở nơi này kết hôn sinh con.
Loại táo này cũng là bà ta tính toán bán, muốn kiếm thêm thu nhập cho trong nhà, dù sao bà ta còn có sáu đứa con trai sắp phải lập gia đình.
Chồng bà ta cảm thấy cũng đúng, cho nên hai bọn họ tính toán, gạt người trong đội trồng táo ở trên núi.
Năm nay là năm đầu tiên kết quả, cũng may được mùa, không uổng công bọn họ ba ngày hai bữa lo lắng đề phòng.
Hôm nay vốn tới đây thử thời vận, không nghĩ tới vận may của bà ta tốt như vậy, vừa vặn gặp khách hàng lớn, trong lòng bác gái Lý cảm thấy rất vui.
Nếu không phải bận tâm bên ngoài có nhiều người, bà ta đã cười to.
Bác gái Lý suy xét đến Hoắc Cảnh Xuyên không tiện chở hơn 10 cân táo trở về, còn vì tương lai mua tiếp, bà ta đưa sọt táo cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Thứ này là tự mình làm, không tốn tiền, vừa vặn còn có thể khiến anh mua thêm lần nữa.
Hoắc Cảnh Xuyên nhớ kỹ địa chỉ xong, nói cảm ơn với bác gái Lý rồi chở đồ rời đi.
Trên đường đi ngang qua hợp tác xã mua bán, Hoắc Cảnh Xuyên nghĩ tới trong nhà hết bánh phục linh, lại đi mua hai túi bánh phục linh, lúc này mới đạp xe về nhà.
Mà Lục Hướng Noãn thấy Hoắc Cảnh Xuyên còn chưa trở về, mình ở nhà một mình lười nhúc nhích, dứt khoát tiến vào không gian chuẩn bị ăn qua loa no bụng là được.
Miệng cô không kén chọn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận