Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 64: Vậy mẹ báo thù giúp con

“Lão Lục…” Vương Phượng Kiều nhìn ra được Lục Quốc Khánh không tình nguyện, cũng mặc kệ con gái còn đang ở bên cạnh trực tiếp nháy mắt, làm nũng.
Chẳng qua bà ta bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hoàn toàn không thấy đẹp chút nào, thậm chí còn hơi đáng sợ, nhưng mà bản thân Vương Phượng Kiều không biết.
“Cha, sau này con nhất định sẽ hiếu thuận cha, cha cho con tiền đi khám bác sĩ đi mà.” Lục Thải Liên cũng ở bên cạnh trợ công.
“Được rồi.” Nhìn ánh mắt của hai mẹ con, cuối cùng Lục Quốc Khánh miễn cưỡng móc một tệ trong túi quần ra đưa cho.
Nhưng mà Vương Phượng Kiều trực tiếp vươn tay đoạt lấy: “Không tiêu hết thì lát nữa em trả lại cho anh.”
Sau khi nói xong thì không rảnh nhìn sắc mặt Lục Quốc Khánh, nhanh chóng dẫn theo con gái đạp xe đến bệnh viện.
Chỉ để lại Lục Quốc Khánh tại chỗ nhìn căn phòng Lục Hướng Noãn mới đi vào, bực bội cào tóc.
Con nhóc chết tiệt kia bị trúng tà à, sao như biến thành một người khác như vậy, quả thực có thể khiến người ta tức chết.
Không thể giữ trong nhà được, cần phải nghĩ cách lừa con nhóc này đi.
Nghĩ tới lần trước Hồ Hữu Tiền tìm mình bàn bạc, ông ta quyết định tối hôm nay bàn bạc với vợ mình, xem làm thế nào thần không biết quỷ không hay gả con nhóc này ra ngoài, ở trong đại viện còn không mất đi thanh danh.
Bên kia hai mẹ con mới băng bó trong bệnh viện đi ra, người đi ngang qua đều không nhịn được dừng lại nhìn mấy lần.
“Mẹ, mẹ nhất định phải báo thù giúp con, nếu không con không muốn sống nữa.” Vừa rồi khi bác sĩ băng bó có nói, may mà cô ta gặp may, nếu sâu thêm chút nữa thì phải dùng kim.
Như vậy đến lúc đó chắc chắn sẽ để lại sẹo.
“Phi phi phi, nói chết cái gì, đen đủi.” Vương Phượng Kiều nhanh chóng phun mấy ngụm nước bọt lên đất, ý là những lời con gái vừa mới nói không tính toán gì hết.
“Vậy mẹ báo thù giúp con.” Không giết chết con nhóc đê tiện kia, cô ta không nuốt trôi được cục tức trong lòng.
“Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, không giúp con thì giúp ai. Con nhóc chết tiệt kia cứ đợi xem, sẽ có lúc nó phải khóc.” Trong lòng Vương Phượng Kiều đã có chủ ý, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, cũng không sợ con nhóc kia không nhận.
Cho dù ầm ĩ ở đại viện cũng không có tác dụng gì, đến cuối cùng còn phải thành thật gả qua, hơn nữa đến lúc đó con trai cũng có công việc.
“Mẹ, biện pháp gì thế, mẹ nói cho con nghe xem.” Lục Thải Liên nghe mẹ cô ta nói như thế, thì biết mẹ chắc chắn có biện pháp.
Nhìn dáng vẻ úp úp mở mở của mẹ mình, cô ta sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, quấn lấy Vương Phượng Kiều muốn bà ta nói cho mình nghe trước, cô ta đảm bảo sẽ không nói ra ngoài.
Vương Phượng Kiều nhìn bốn phía, phát hiện bên cạnh không có ai thì dán sát vào tai con gái, dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe được nói ra kế hoạch của mình.
Lục Thải Liên nghe xong vô cùng vui vẻ, vừa định cười ra tiếng không cẩn thận làm đau vết thương ở khóe miệng, cô ta đau tới mức nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng vẫn không quên nói:
“Đến lúc đó gả cho ông già kia, con xem nó… Nó còn kiêu ngạo hung hãn kiểu gì.”
Tuổi như vậy đã có thể làm cha người ta, còn mang theo hai đứa con, không cần nghĩ cũng biết cuộc sống sẽ không tốt đẹp gì.
Chỉ cần tiện nhân Lục Hướng Noãn kia sống không tốt, cô ta sẽ vui vẻ, trông xinh đẹp có tác dụng sao?
Đến cuối cùng không phải gả cho ông già xấu xí.
Vương Phượng Kiều nhìn con gái vui vẻ như vậy, còn không quên dặn dò:
“Gần đây con nhóc kia như bị quỷ bám vào người, cho nên mấy ngày này con nhịn một chút, đừng đi trêu chọc con nhóc chết tiệt kia, đợi nó gả ra ngoài sẽ tốt hơn.”
“Con biết rồi mẹ.” Vì cuộc sống tốt đẹp sau này, cô ta phải nhịn xuống.
Không cần mẹ cô ta dặn dò cô ta cũng biết, tạm thời để con nhóc đê tiện kia kiêu ngạo mấy ngày trước.
Thấy con gái nghe lọt những lời bà ta nói, lúc này Vương Phượng Kiều mới yên tâm đạp xe đưa cô ta về nhà.
Lúc này Lục Hướng Noãn còn chưa biết sau lưng có âm mưu lớn đang đợi cô, nhưng mà cho dù biết cũng không sợ.
Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, cô gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, khiến cả đám bọn họ ngã ngựa không ra hình người.
Lục Hướng Noãn không biết mình ngủ bao lâu, khi tỉnh lại bị mùi thịt thơm làm tỉnh, thậm chí bụng còn phối hợp sôi lên mấy tiếng.
Lục Hướng Noãn xoa bụng mình, vừa rồi cô ăn bánh bao xong mới đi ngủ, không nghĩ tới đói nhanh như vậy, bởi vậy có thể thấy lượng ăn của nguyên chủ còn rất lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận