Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 261: Dù sao hiện giờ cô ấy không muốn gánh tội danh giết người

Nhưng hiện giờ xem ra, đã có một số thứ chậm rãi thoát khỏi trong lòng.
Trái lại ở khu thanh niên trí thức hiện giờ, đã bị Dương Thiên Chân ầm ĩ long trời lở đất, từ buổi sáng Vương Quốc An nói với cô ta, cô ta không thể trở về được nữa, cả người cô ta giống như bị điên rồi.
Không xuống ruộng làm việc, chui vào trong chăn khóc lóc, Vương Ngọc Hương có chút không nhìn nổi, buổi chiều khi đi làm việc đặc biệt đi tìm Hoắc Đại Khánh, nói bụng Dương Thiên Chân không thoải mái xin nghỉ buổi chiều cho cô ta.
Hoắc Đại Khánh đồng ý, nhưng mà là nể mặt mấy ngày nay Dương Thiên Chân vùi đầu làm việc như vậy.
Kết quả đợi đám Vương Ngọc Hương tan làm về nhà, Dương Thiên Chân vẫn chảy nước mắt như nước hồ Tây không cần tiền.
Đàm Phượng Kiều và Vương Hiểu Linh tiến vào phòng thì bị tiếng khóc của cô ta làm cho ầm ĩ, cho dù nói thế nào cũng không có tác dụng.
Không có biện pháp Vương Hiểu Linh chỉ có thể gọi đại đội trưởng qua, bảo quản cô ta một chút.
Nếu không buổi tối hôm nay đừng mơ ngủ được.
Nhưng mà đi theo sau Hoắc Đại Khánh còn có Triệu Hồng Mai chủ nhiệm của hội liên hiệp phụ nữ trong đội, bởi vì có một số việc Hoắc Đại Khánh không tiện xử lý.
Ví dụ như chuyện tiến vào trong phòng thanh niên trí thức nữ, chỉ nghĩ thôi trên mặt đã khô nóng lợi hại.
Triệu Hồng Mai vốn đang ăn cơm ở nhà, kết quả vừa nghe đại đội trưởng tìm mình có việc, lập tức đặt đũa xuống đi theo tới.
Sau khi tới đây cũng không khách sáo, trực tiếp theo tiếng khóc vào nhà, sau đó vén mạnh chăn của Dương Thiên Chân ra.
Nhưng mà hiện giờ Dương Thiên Chân đang bận khóc lóc, đương nhiên không rảnh ra tay cướp chăn về.
“Thanh niên trí thức Dương, nếu cô có khó khăn gì cần giúp đỡ, thì nói thẳng với bọn tôi, bọn tôi có thể giúp đỡ cô nếu giúp được, cô cứ khóc như thế là không được.” Lúc này Triệu Hồng Mai cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, dịu dàng nói chuyện với Dương Thiên Chân.
Tuy bà ấy không thích nổi thanh niên trí thức này, nhưng ai bảo tư tưởng giác ngộ của bà ấy cao.
“Tôi muốn… Về nhà.” Dương Thiên Chân nghe bà ấy nói như vậy, lập tức nín khóc ngẩng đầu nhìn bà ấy.
“Vậy thì thôi, cô cứ tiếp tục khóc đi.” Triệu Hồng Mai nghe cô ta lại có chủ ý này, lập tức buột miệng thốt ra, sau khi nói xong thì bà ấy rời đi.
Nhân tiện còn dẫn đại đội trưởng đi cùng.
Đưa ra yêu cầu vô cớ gây rối như vậy, nếu có thể tiễn cô ta đi đã sớm tiễn đi, cô ta cho rằng cô ta là bánh trái thơm, mọi người luyến tiếc cô ta rời đi, muốn bò tới cắn hai miếng ư?
Nhưng thật ra Dương Thiên Chân không bình tĩnh nổi, thấy bọn họ rời đi mặc kệ mình thì cô ta bất chấp tất cả, lại quăng đồ, cái miệng nhỏ còn mắng chửi người, lăn lộn đến mọi người không thể an bình.
Mới đầu Vương Hiểu Linh còn có thể chịu được cô ta, nhưng mà khi đến sau nửa đêm Dương Thiên Chân còn ở đó mắng chửi người tiếp, nghĩ tới ngày mai còn phải đi làm việc kiếm công điểm, cô ấy thật sự không chịu nổi.
Người nào cũng không thể ngăn cản mục tiêu to lớn làm việc kiếm tiền của cô ấy, dù sao sau này còn có nạn đói đang đợi cô ấy.
Chỉ thấy cô ấy ra khỏi chăn, sau đó đứng dậy đến phòng bếp, không biết tìm được dây thừng khoảng 2 mét từ xó xỉnh nào.
Vương Hiểu Linh cảnh cáo Dương Thiên Chân trước, nhưng phát hiện mấy lời này không có tác dụng với cô ta, cuối cùng trực tiếp ra tay thành thạo trói cô ta vào.
Trong lúc này Dương Thiên Chân cũng giãy giụa, nhưng mà ở trong mắt Vương Hiểu Linh căn bản không đủ nhìn.
Bởi vì tuy Vương Hiểu Linh lớn lên ở Bắc Kinh, nhưng mà từ nhỏ cô ấy đã phải làm việc, lực tay rất mạnh.
Vương Ngọc Hương đi lên khuyên hai câu, kết quả bị Vương Hiểu Linh mắng cho, hơn nữa hiện giờ Đàm Phượng Kiều cùng một chiến đội với Vương Hiểu Linh.
Đặc biệt là Đàm Phượng Kiều vừa che miệng ngáp, vừa khuyên cô ta, bọn họ là bị bức không có cách nào.
Cuối cùng Vương Ngọc Hương thỏa hiệp, vẻ mặt áy náy nhìn Dương Thiên Chân.
Kết quả Dương Thiên Chân không để ý tới cô ta, đang chuẩn bị há miệng tiếp tục chửi, thì bị Vương Hiểu Linh đột nhiên không kịp đề phòng nhét khăn vào miệng.
Khăn lông này là khăn lau mặt của Dương Thiên Chân, Vương Hiểu Linh lấy tới dùng, khi trói cô ấy cũng đặc biệt chú ý một chút, sẽ không khiến cô ta gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Dù sao hiện giờ cô ấy không muốn gánh tội danh giết người.
Lúc này khá tốt, mắng cũng không mắng được, Dương Thiên Chân chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ lên án bọn họ, nhưng mà tối lửa tắt đèn, mọi người không nhìn thấy được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận