Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 707: Trước khi sắp chia tay

Lục Hướng Noãn không nói câu nào chấp nhận số mệnh xách hộp thuốc của mình tới.
Ngay sau đó cô cởi bông băng trên vết thương ra, nhìn thấy vết thương lộ ra cả xương cốt:
“Đau không?”
“Không đau.”
“Vịt chết còn cứng mỏ.”
“Anh sai rồi, làm hại em phải lo lắng.” Hoắc Cảnh Xuyên rất thành khẩn nhận lỗi với Lục Hướng Noãn.
“Lần sau còn dám lỗ mãng như vậy, bị sói ăn cũng không ai quản anh.”
Tuy Lục Hướng Noãn nói mấy lời tàn nhẫn, nhưng lúc xử lý miệng vết thương cho Hoắc Cảnh Xuyên, tay làm vô cùng cẩn thận, sợ làm đau anh.
“Em sẽ không.” Hoắc Cảnh Xuyên nói rất chắc chắn.
“Chuyện này thì chưa chắc, nếu lần sau còn dám mạo hiểm, anh đừng trở về gặp em nữa.”
Lục Hướng Noãn bôi thuốc, tay chân lanh lẹ băng bó vết thương cho anh, thuận tiện còn buộc tạo hình nơ con bướm.
Đương nhiên là Hoắc Cảnh Xuyên nhìn ra được chút tâm tư nhỏ của Lục Hướng Noãn, nhưng mà không vạch trần cô, để mặc cô nói.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn lo lắng miệng vết thương nhiễm trùng, lại bảo anh uống hai viên thuốc hạ sốt.
Thuốc viên đều là Lục Hướng Noãn tự tay xoa, dùng thảo dược cô hái được từ trên núi, bên trong có kim ngân, hoàng liên, bồ công anh…
Dược hiệu thực sự rất tốt, Lục Hướng Noãn dùng một con thỏ sống làm thí nghiệm cho ra kết quả.
“Được rồi, anh mặc áo vào đi, đừng để bị lạnh.”
Không biết là tên này cố ý hay vô tình, cơ bụng tám múi trần trụi khiến Lục Hướng Noãn nhìn là muốn sờ lên.
Đúng là gặp quỷ, cô lại không phải là sắc nữ, sao đang êm đẹp lại sinh ra ý nghĩ đáng sợ như vậy.
Cũng may Lục Hướng Noãn còn có chút lý trí, cố gắng kìm nén dục vọng trong lòng, xử lý vết thương cho anh xong thì quay đầu sang một bên, không nhìn anh.
Nếu không đợi lát nữa chịu khổ vẫn là tay mình.
“Cánh tay không cử động được, em mặc giúp anh.” Hoắc Cảnh Xuyên vui đùa vô lại.
“Cánh tay không thể cử động ư? Không thể mặc à, đúng không.” Lục Hướng Noãn nghiến răng nói.
“Ừm, thật lạnh.”
Đúng là người đàn ông quỷ kế đa đoan…
“Vậy anh cứ đông lạnh đi, đến lúc đó sinh bệnh, người khó chịu là anh, lại không phải em.” Lục Hướng Noãn nói xong thì xách hộp thuốc rời đi.
“Cô gái nhỏ, đúng là nhẫn tâm.” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy cô đi thật, mặc kệ anh, trong lúc nhất thời có chút ủ rũ.
Vốn tưởng rằng còn có thể nương theo cánh tay bị thương đau khổ đòi chút phúc lợi, kết quả cô gái nhỏ không để mình bị đẩy vòng vòng.
Đợi khi Lục Hướng Noãn thu dọn xong trở về, Hoắc Cảnh Xuyên đã mặc xong áo vào.
“Mặc áo rồi à, không phải anh nói cánh tay bị thương không thể cử động sao?”
Hoắc Cảnh Xuyên tự biết đuối lý, trực tiếp câm miệng vào, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của anh, quả thực muốn nổi giận cũng không nổi giận nổi.
Người đàn ông này đúng là trước sau hai gương mặt.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô gái nhỏ không giận anh, thì nhanh chóng lấy 100 tệ bán thịt sói đưa cho cô.
Con sói này vốn không bán được giá cao như vậy, nhưng hiện giờ đang năm mất mùa, đồ ở chợ đen cho dù là thứ gì, chỉ cần có thể ăn vào bụng đều tăng cao.
Tuy thịt sói không ăn ngon bằng thịt heo, nhưng tốt xấu gì cũng là thức ăn mặn.
Hơn nữa Hoắc Cảnh Xuyên tìm người, không mất một đồng nào đều thuộc về anh hết, cho nên mới bán được 100.
Nếu là lúc trước, con sói này bán cao lắm cũng chỉ được 60 tệ.
“Cho em ư?”
“Ừm.”
Chuẩn tắc đầu tiên của người đàn ông tốt, tiền kiếm được đều nộp cho vợ.
“Tiền là anh bán sói sao?”
“Anh cất đi.” Lục Hướng Noãn lại đẩy tiền trở về.
Hoắc Cảnh Xuyên vừa thấy cô xa lạ với mình như vậy, lập tức nổi giận:
“Đàn ông kiếm tiền là cho phụ nữ tiêu, đây là chuyện đương nhiên. Cầm lấy đi, đợi ngày nào đó anh phát tiền trợ cấp đều gửi về cho em, cho em tiêu. Con gái thích mua gì, anh cũng mua, đừng ấm ức mình.”
Hoắc Cảnh Xuyên lại đẩy tiền trở về.
Lục Hướng Noãn rất vui vẻ đối với giác ngộ này của anh, nhưng cô không thể nhận số tiền này được.
“Lúc trước anh đưa hết tiền cho em, em nhận rồi, số tiền này anh cứ cầm lấy đi. Anh ra ngoài phải có ít tiền, một người đàn ông trong tay không có tiền còn ra thể thống gì, nhanh cất tiền đi.”
Hoắc Cảnh Xuyên vẫn có chút không hài lòng đối với sắp xếp của Lục Hướng Noãn, vì thế hai người xô đẩy một lát, cuối cùng Hoắc Cảnh Xuyên cầm 30 tệ.
Dư lại 70 tệ Lục Hướng Noãn nhận.
Hoắc Cảnh Xuyên lại nói thêm một câu: “Số tiền này đủ rồi, trong đội có mọi thứ, không cần dùng đến tiền.”
Lục Hướng Noãn thấy anh đã nói như vậy, cũng không nói chuyện khác nữa.
Khi cô định đứng dậy cất tiền, lại bị Hoắc Cảnh Xuyên kéo lấy ôm trong lòng.
Trong lúc nhất thời, nhiệt độ không khí tăng cao.
Lục Hướng Noãn cảm nhận được thay đổi của Hoắc Cảnh Xuyên, vì thế dựa vào trong lòng anh không dám cử động, sợ dẫn lửa thiêu thân.
Đến cuối cùng người chịu khổ vẫn là cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận