Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 695: Đối tượng của cháu, Lục Hướng Noãn

Vương Giải Phóng thấy mẹ anh ta nhiệt tình với Hoắc Cảnh Xuyên như vậy, thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Chẳng qua còn chưa vui vẻ hai giây, anh ta lập tức cảm thấy sau lưng có người đang nhìn chằm chằm mình.
Vương Giải Phóng vừa quay đầu, thì thấy đối tượng xem mắt kia đang cười tủm tỉm nhìn anh ta.
Dáng vẻ giống như muốn ăn anh ta.
Chuyện này khiến trong lòng Vương Giải Phóng sợ hãi, ước gì có thể nhanh chóng chạy trốn.
“Thím, không cần đâu ạ, hôm nay cháu tới tìm Giải Phóng có chút việc.” Hoắc Cảnh Xuyên thản nhiên nói.
“Vậy được rồi, vị này à?”
Lục Hướng Noãn vừa mới vào cửa thì Tôn Mỹ Linh đã chú ý tới, thật sự là đẹp như vậy, muốn người ta không chú ý tới cũng khó.
“Đối tượng của cháu, Lục Hướng Noãn ạ.” Hoắc Cảnh Xuyên thoải mái hào phòng giới thiệu với Tôn Mỹ Linh.
“Cháu chào thím.” Lục Hướng Noãn thản nhiên chào hỏi với bà ấy.
Không nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên giới thiệu xong, Ngô Miểu Linh ở bên cạnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần người phụ nữ này không phải tới đoạt Vương Giải Phóng với mình là được, chủ yếu là cô quá xinh đẹp, trong lòng Ngô Miểu Linh biết không so được.
“Cô gái này thật xinh đẹp, Cảnh Xuyên, cháu đúng là có phúc.”
Tôn Mỹ Linh không tiếc khen ngợi Lục Hướng Noãn, ngay sau đó lại nhìn con trai không biết cố gắng của mình, quả thực là không có mắt nhìn.
Nếu anh ta tranh đua một chút, bà ấy làm mẹ cũng không cần chạy gãy chân vì hôn nhân đại sự của anh ta.
Người so với người, đúng là tức chết mà.
“Đúng là phúc khí của cháu.” Hoắc Cảnh Xuyên nghe bà ấy nói như vậy trên gương mặt lập tức xuất hiện ý cười nhìn Lục Hướng Noãn.
Vương Giải Phóng đột nhiên cảm thấy hàm răng lại bắt đầu chua xót, vị này không biết tránh đi một chút, bọn họ có nhiều người ở đây như vậy mà.
Nhưng mà Vương Giải Phóng không chua xót bao lâu, dù sao trước mắt tiễn mẹ và vị kia đi mới là tốt nhất:
“Mẹ, mẹ dẫn cô gái này về trước đi, con còn có việc.”
Tôn Mỹ Linh không cam lòng, vừa mới gặp mà, còn chưa nói được hai câu.
Nhưng thấy Hoắc Cảnh Xuyên thật sự tìm anh có việc, cho nên tức đến nghiến răng nói:
“Hôm nay coi như con tránh thoát được, Miểu Linh, chúng ta đi thôi, chúng ta đi về.”
Nhưng Ngô Miểu Linh không dựa theo sắp xếp thông thường.
Hiện giờ cô ta coi trọng Vương Giải Phóng, vì tránh cành mẹ đẻ cành con, vậy thì phải dựa vào tốc độ nhanh nhất bắt được anh ta, đây mới là phong cách của cô ta.
“Thím, cháu muốn ở lại với anh Giải Phóng, hay là thím về trước đi.”
Ngô Miểu Linh xấu hổ nhìn thoáng qua Vương Giải Phóng, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Vương Giải Phóng bị cô ta nhìn như vậy, lông tơ trên người dựng lên, cả người run lẩy bẩy.
Khi anh ta định mở miệng nói chuyện, nhưng mà Tôn Mỹ Linh đã đoạt trước anh ta một bước:
“Vậy được rồi, hai đứa cứ tâm sự đi, mẹ còn có việc nên đi trước.”
Trước khi rời đi còn không quên dặn dò Vương Giải Phóng nhất định phải quan tâm tới Ngô Miểu Linh, nếu không về nhà sẽ lột da anh ta.
Vẻ mặt Vương Giải Phóng như đưa đám nhìn Hoắc Cảnh Xuyên xin giúp đỡ, nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên quay đầu sang một bên, không để ý tới anh ta.
Mà Lục Hướng Noãn thì bày ra tư thế không giúp được gì, nhìn anh ta với vẻ đồng tình.
Cuối cùng Vương Giải Phóng bất đắc dĩ chỉ có thể dẫn theo Ngô Miểu Linh đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm.
Hoắc Cảnh Xuyên gọi một phần thịt kho tàu, một phần tỏi xào gan heo, một phần canh đậu hũ miến, một phần cá hố kho tàu, một phần rau xanh xào, còn có bốn bát cơm tẻ.
Hiện giờ đồ ăn nấu rất nhiều, cho nên Hoắc Cảnh Xuyên gọi mấy món này cũng đủ cho bốn bọn họ ăn.
Khi trả tiền trả phiếu, Vương Giải Phóng còn cướp trả với Hoắc Cảnh Xuyên, cuối cùng vẫn là Hoắc Cảnh Xuyên nhanh tay trả tiền.
Vương Giải Phóng không trả tiền thành công vẻ mặt u oán nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, giống y như Hoắc Cảnh Xuyên là kẻ bội bạc.
“Lần sau anh mời.”
Vương Giải Phóng nghe thấy thế, gương mặt mới từ âm u chuyển sang tốt hơn: “Đã nói rồi đấy nhé, một lời đã định.”
“Ừm.”
Nghe hai người nói chuyện Ngô Miểu Linh ngồi uống nước ở một bên cảm thấy không vui lắm.
Bởi vì hiện giờ cô ta đã coi mọi thứ của Vương Giải Phóng là đồ của mình, nếu là của mình, vậy tiền của anh ta phải cho mình tiêu.
Hiện giờ tiêu trên người người khác là có ý gì.
Nhưng Ngô Miểu Linh cũng thông minh, cô ta biết hiện giờ mình và Vương Giải Phóng còn chưa xem bát tự, cho nên cho dù trong lòng không thoải mái cô ta cũng nhịn xuống không phát ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận