Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 377: Có người chơi lưu manh

“Đồng chí, tôi không có bệnh mà, đồng chí.” Lưu Cương đuổi theo nói.
Lục Hướng Noãn đi ngang qua cửa cục công an, thấy người phía sau vẫn luôn đuổi theo cô không bỏ, thì la lớn:
“Có người chơi lưu manh, cứu mạng.”
Lập tức có rất nhiều người xuất hiện trước mặt Lục Hướng Noãn.
Ngay cả nhân viên trong phòng bận rộn phá án nghe thấy âm thanh, cũng lập tức ra ngoài.
Đồng thời ra ngoài còn có Vương Giải Phóng.
Trong lòng Lưu Cương luống cuống, muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng bị quần chúng tốt bụng ở xung quanh bao vây bắt được.
Lưu Cương ngồi xổm trên đất ấm ức nói: “Tôi không đùa giỡn lưu manh.”
Một anh trai đứng ra nói:
“Anh không chơi đùa lưu manh, sao cô gái người ta nói anh chơi lưu manh, chẳng lẽ đang êm đẹp người ta vô duyên vô cớ đổ oan cho anh sao?”
Lục Hướng Noãn cũng vội vàng đứng ra nói:
“Tôi không quen biết anh ta, vừa rồi khi tôi ở hợp tác xã mua bán mua đồ, anh ta lập tức chặn đường tôi không cho tôi đi. Sau đó tôi ra ngoài còn luôn theo sát tôi không bỏ, tôi đã nói với anh ta mà anh ta không chịu nghe.”
Phải biết rằng hành động này của anh ta, ở thời buổi này đã cấu thành phạm tội.
Đây là chơi lưu manh.
Đang trong giai đoạn trấn áp nghiêm, cho nên hiện giờ Lục Hướng Noãn cũng không tính là đổ oan cho anh ta.
Anh trai tốt bụng quát Lưu Cương: “Cô gái người ta nói có đúng hay không.”
Lưu Cương bị anh ta quát như vậy, không nhịn được bật khóc, lập tức khiến mọi người đang vây xem bị dọa choáng váng.
“Cô gái người ta còn chưa nói gì, nhưng một người đàn ông như anh đã khóc thút thít, đúng là làm mất mặt đàn ông chúng tôi.” Một người đàn ông trung niên để râu quai nón vây xem không nhịn được mở miệng trào phúng.
Những người khác cũng bày tỏ tán thành.
Trong lúc nhất thời, hướng gió thay đổi.
Cuối cùng vẫn là Vương Giải Phóng càng nhìn người trước mắt càng thấy quen thuộc, anh ta tiến lại gần nhìn, sợ tới mức vỗ mạnh đùi.
Ôi má ơi, sao lại là cô.
Nghĩ tới chuyện đoàn trước Hoắc dặn dò mình trước khi đi, mình còn thề son sắt đảm bảo với anh như thế nào.
Vương Giải Phóng nhanh chóng dựa vào cơ thể nhỏ bé nhưng có lực của mình chen vào.
Vương Giải Phóng bày ra dáng vẻ chính trực hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế, là ai chơi lưu manh?”
Lục Hướng Noãn nâng mắt lên nhìn, ai ui, sao lại là anh ta, nhưng mà trường hợp trước mắt không thích hợp chào hỏi lôi kéo làm quen.
Cho nên Lục Hướng Noãn không hé răng, nhưng mà tầm mắt của hai người giao nhau một lát.
Đều lập tức hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt của đối phương.
Động tác của mọi người đều nhất trí chỉ về phía Lưu Cương đang ôm đầu ngồi xổm trên đất khóc to.
“Anh tên là gì?”
Lưu Cương ngẩng đầu, khi thấy là Vương Giải Phóng thì lập tức nín khóc nói: “Giải Phóng, tôi không đùa giỡn lưu manh.”
Mẹ kiếp, sao lại là tên hoa tâm đại củ cải này, sau khi Vương Giải Phóng nhìn thấy rõ người này xong thì trực tiếp mắng thầm trong lòng.
Tên khốn nạn này trêu chọc ai không trêu, sao lại trêu chọc vào tổ tông này, trong lúc nhất thời anh ta thật sự rơi vào thế khó.
Bởi vì anh ta và Lưu Cương còn có quan hệ, tuy cách hơi xa nhưng vẫn có chút quan hệ họ hàng, nếu như bị cha anh ta biết mà nói, về nhà chắc chắn sẽ bị cái giày cỡ 42 của cha anh ta hầu hạ.
Nhưng mà bên kia là khi đoàn trưởng Hoắc rời đi đã dặn dò.
Trong lòng anh ta chỉ rối rắm mất mấy giây, cán cân tình cảm lập tức nghiêng về bên Lục Hướng Noãn.
Tên khốn nạn Lưu Cương này thường ngày rất lưu manh, không ít lần trêu chọc cô gái người ta, chẳng qua đều bị người cha làm chủ nhiệm của anh ta tìm quan hệ đè xuống.
Lần này để anh ta chịu giáo huấn, chẳng qua trả giá hơi lớn mà thôi, nhưng mà sau này sẽ nhớ lâu.
Nói không chừng cả nhà bọn họ đều phải cảm ơn anh ta ấy chứ.
Nghĩ như vậy trong lòng Vương Giải Phóng không có chút gánh nặng nào, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Thành thật một chút, tên là gì.”
Lưu Cương vội vàng nói: “Giải Phóng, ngay cả tôi mà anh cũng không quen biết nữa à, tôi là Lưu Cương đây.”
Tầm mắt mọi người lập tức tập trung vào Vương Giải Phóng.
Ngay cả Lục Hướng Noãn trong mắt cũng tràn ngập nghiền ngẫm và tìm tòi nghiên cứu, nghe những lời này, xem ra anh ta và tên lưu manh này có quan hệ không nông đâu.
Lần này cô muốn nhìn xem người này xử lý vụ án này thế nào.
Bởi vì anh ta chơi lưu manh là chuyện ván đã đóng thuyền, hơn nữa hiện trường có nhiều đôi mắt nhìn thấy như vậy.
Anh ta không trốn thoát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận