Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 709: Như vậy quá thống khổ đối với anh

Nhưng mà rất nhanh, mất mát trong lòng Vương Giải Phóng bị nhiệt tình của hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh hòa tan.
Lúc này trong tay Vương Giải Phóng cầm bánh mới làm xong, bên trong bánh còn cuốn hành tây, anh ta ăn từng miếng.
Còn không quên khen tay nghề của Vương Quế Anh tốt, Vương Quế Anh vui đến mức khóe miệng vẫn luôn nhếch lên cao.
“Lúc nào muốn ăn thì cứ tới nhà thím, thím làm cho cháu.” Đối với bạn của lão tam nhà bà ấy, Vương Quế Anh vẫn luôn hoan nghênh.
Càng khỏi phải nói Vương Giải Phóng còn giỏi ăn nói.
“Vậy cháu cảm ơn thím trước.”
Hoắc Cảnh Xuyên ăn hết cơm xong, nói với Vương Giải Phóng một tiếng rồi đến nhà Lục Hướng Noãn.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên rời đi không bao lâu thì Lục Hướng Noãn tỉnh lại, vuốt gối đầu vẫn còn nóng, cô biết anh mới rời đi không lâu.
Lục Hướng Noãn nghĩ tới hôm nay anh phải đi, nên bắt đầu bận việc.
Cô cắt nhân sâm lần trước đã xử lý xong, hơi tẩm vào ít nước linh tuyền, sau đó trải qua biện pháp xử lý đặc biệt của mình, tìm được một mặt dây rỗng ruột, nhét nhân sâm có nước linh tuyền vào.
Vào thời khắc quan trọng, không nói tới giữ tính mạng, nhưng cũng có thể tranh thủ chút cơ hội sống sót cho anh.
Cho dù có người hoài nghi nhân sâm này có vấn đề nhưng cũng không tìm ra được gì, bởi vì hiệu quả của nhân sâm vô cùng kỳ diệu.
Công việc của Hoắc Cảnh Xuyên vừa vất vả còn có nguy hiểm, nhưng đó là nghề mà anh yêu thích, Lục Hướng Noãn sẽ không ngăn cản anh làm công việc mà mình yêu thích.
Như vậy quá thống khổ đối với anh.
Mà hiện giờ cô có thể làm chính là khẩn cầu mỗi lần anh ra ngoài làm nhiệm vụ đều có thể thuận lợi, bình an khỏe mạnh trở về.
Lục Hướng Noãn đặt dây chuyền sang một bên, sau đó tìm túi đựng thuốc viên cầm máu, thuốc viên trị cảm mạo phát sốt mình làm, rồi nhét vào túi quần áo mình chuẩn bị.
Đợi Lục Hướng Noãn làm xong mọi việc, Hoắc Cảnh Xuyên cũng từ Hoắc gia tới.
“Cúi đầu.” Lục Hướng Noãn nói.
Muốn trách thì phải trách Hoắc Cảnh Xuyên quá cao, cho dù Lục Hướng Noãn kiễng chân lên, cũng miễn cưỡng mới tới bả vai anh.
Rõ ràng nguyên chủ cũng không tính là lùn ở thời đại hiện giờ, người cao 1m65.
Tuy Hoắc Cảnh Xuyên không biết Lục Hướng Noãn muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời cúi đầu.
Lục Hướng Noãn nhân cơ hội này đeo dây chuyền chứa nhân sâm lên cổ Hoắc Cảnh Xuyên.
“Đây là?” Tay Hoắc Cảnh Xuyên vuốt ve dây chuyền trên cổ mình hỏi.
Lục Hướng Noãn giải thích:
“Bên trong có nhân sâm anh lên núi tìm được lúc trước, em bào chế nó một chút, sau này nếu anh ra ngoài làm nhiệm vụ, cơ thể bị thương, nó có thể cứu mạng chó của anh. Nhất định phải uống lúc nguy cấp, nghe hiểu không?”
“Cảm ơn cô gái nhỏ.” Hoắc Cảnh Xuyên nhân lúc Lục Hướng Noãn không chú ý, đánh lén hôn lên môi cô.
“Anh xách tay nải để trên bàn đi nữa, đừng để lát nữa chậm chuyến xe.”
Cho dù Lục Hướng Noãn đã kìm chế, nhưng Hoắc Cảnh Xuyên vẫn nghe ra được rầu rĩ trong lời nói của cô, vừa nghe là biết không vui.
Nhưng mà anh cũng thế.
Chẳng qua anh sẽ nỗ lực, đón cô sớm một chút, như vậy bọn họ sẽ không tách ra.
“Ừm, em nhớ chăm sóc bản thân nhé, khi tới tháng đừng động vào nước lạnh, còn có nhân sâm…”
Vương Giải Phóng đã ăn hai cái bánh, còn chưa thấy Hoắc Cảnh Xuyên trở về, trong lòng có việc nên anh ta nói một tiếng với Vương Quế Anh, sau đó đạp xe rời đi.
Vòng đi vòng lại vẫn là khu thanh niên trí thức.
Chẳng qua lần này anh ta tới rất đúng lúc, cửa khu thanh niên trí thức đã mở.
Vương Giải Phóng dựng xe một bên, sau đó khiêng lương thực đi vào, vừa vặn Vương Chí Văn mới ôm bó củi từ trong phòng chứa củi ra.
“Đồng chí, làm phiền cậu gọi giúp tôi Vương Hiểu Linh, thanh niên trí thức Vương được không.”
Vương Chí Văn nhận ra Vương Giải Phóng là ai, tuy không biết anh ta tìm Vương Hiểu Linh làm gì, nhưng Vương Chí Văn vẫn đứng trước cửa phòng thanh niên trí thức nữ, gọi tên Vương Hiểu Linh.
Lúc này Vương Hiểu Linh còn đang ngủ đến mơ mơ màng màng, cho nên cô ấy là bị Đàm Phượng Kiều dùng tay đánh tỉnh.
“Sao thế?” Vương Hiểu Linh mê mang hỏi.
“Thanh niên trí thức Vương gọi cô, hình như là có người tìm cô. Đừng lề mề nữa, nhanh đi ra ngoài xem đi, trời lạnh như vậy đừng để người ta bị lạnh cóng.”
“Ừm.”
Nghe Đàm Phượng Kiều nói như vậy, Vương Hiểu Linh không còn buồn ngủ nữa, nhanh chóng lấy áo đặt trên giường mặc vào người, mới dám đi ra ngoài.
Vương Hiểu Linh ra cửa nhìn, phát hiện là người của cục công an lần trước mời cô ấy ăn cơm.
Lại nhìn trên vai anh ta còn có đồ, Vương Hiểu Linh lập tức trợn tròn mắt.
Không phải chứ, anh ta thật sự mang lương thực tới cho mình à.
Kết quả là thật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận