Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 259: Kinh nguyệt chưa từng tới

Cô không biết nhưng trong ký ức của nguyên chủ có, bởi vì từ khi cô ấy có ký ức, đã bắt đầu giặt thứ này cho Vương Phượng Kiều.
Đặc biệt là sau này thêm Lục Thải Liên, mỗi lần dùng xong thì tiện tay thay, ném lên người cô ấy bảo cô ấy đi giặt.
Nhưng có một lần Lục Thải Liên làm quá đáng, lấy đồ dùng đến tháng có máu ném lên mặt nguyên chủ.
Tượng đất còn có ba phần tính tính mà, hiếm khi nguyên chủ phản kháng một lần, trực tiếp ném thứ bẩn kia vào trong đống rác, cũng chỉ có lần đó.
Nhưng mà sau này bị Lục Thải Liên tố cáo bẩm báo với Vương Phượng Kiều, nguyên chủ bị đánh bằng cành mận gai có gai da tróc thịt bong, trên người máu chảy đầm đìa, chính là nằm trên giường non nửa tháng không xuống dưới.
Bởi vì người cha lòng lang dạ sói không nỡ tiêu tiền khám bệnh cho nguyên chủ, nhưng lại tiêu tiền còn có phiếu cho Vương Phượng Kiều đến xưởng chế biến thịt mua thịt làm thịt kho tàu cho con trai bảo bối của ông ta, còn là ba ngày hai bữa.
Đúng là châm chọc.
Lục Hướng Noãn đột nhiên cảm thấy lúc trước cô trừng phạt bọn họ còn hơi nhẹ, có lẽ nên đánh gãy chân cả đám rồi ném lên núi cho sói ăn.
Nhưng mà đã muộn, nếu sau này có cơ hội đến Bắc Kinh có thể tìm được bọn họ mà nói, Lục Hướng Noãn nhất định phải làm như vậy.
Nhưng mà nghĩ một lát, Lục Hướng Noãn mới nhớ tới năm nay nguyên chủ đã thành niên, trên người còn chưa tới kinh nguyệt.
Tốt xấu gì cũng là bác sĩ phụ khoa, cô từng thấy nhiều vấn đề khó trong phụ khoa, đặc biệt là qua tay cô càng nhiều không đếm xuể, cho nên Lục Hướng Noãn không để bụng.
Bởi vì cho dù cơ thể thiếu dinh dưỡng tới mức độ nào, là cơ thể bình thường không có khuyết điểm lớn sẽ tới kinh nguyệt, chẳng qua lượng kinh nhiều hay ít, nhưng mà Lục Hướng Noãn không tìm được trong trí nhớ của nguyên chủ.
Không phải lo lắng chuyện không sinh được con, bởi vì đời này cô không định xếp kết hôn sinh con vào kế hoạch nhân sinh của cô.
Mà rất nhiều bệnh khác cũng có thể khiến kinh nguyệt không tới, Lục Hướng Noãn không nghĩ tới mình mới xuyên qua đến đã sinh bệnh, đặc biệt là ở niên đại điều kiện chữa bệnh thiếu thốn.
Lục Hướng Noãn trốn vào không gian, cởi quần và cả quần lót bên trong xuống, tìm một cái gương to để trước mặt mình, đeo bao tay vô khuẩn vào, sau đó tiến hành kiểm tra phụ khoa bình thường.
Bởi vì hiện giờ cô không có điều kiện đó, làm kiểm tra siêu âm, chỉ có thể dựa vào thủ pháp nguyên thủy nhất.
Sau khi tiến hành kiểm tra cẩn thận một lát, Lục Hướng Noãn phát hiện mình không mắc bệnh thạch nữ, cho nên loại trừ khả năng này.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn có chút thất vọng đối với kết quả kiểm tra này, nếu không một khi sự thật này được xác nhận, cô có 50% khả năng không có kinh nguyệt hay phải uống thuốc giảm đau hàng tháng.
Khi Lục Hướng Noãn chuẩn bị kiểm tra thêm bước nữa, thì nghe thấy bên ngoài có người gọi cô, cô nhanh chóng mặc quần vào sau đó chui ra khỏi không gian.
Hơi chỉnh lại tóc tai quần áo, mới đi ra ngoài mở cửa, cô phát hiện vậy mà là vợ của đại đội trưởng Vương Quế Anh.
Hơn nữa trong lòng bà ấy còn có một con chó con, Lục Hướng Noãn lập tức hiểu rõ là có chuyện gì, nhanh chóng mời bà ấy vào nhà.
Ánh mắt Vương Quế Anh nhìn cô giống y như nhìn con dâu, thật sự là càng nhìn càng hài lòng.
Nhưng mà bà ấy vẫn khống chế một chút, bởi vì lão tam nhà mình vẫn luôn dặn dò mình, không thể để thanh niên trí thức này biết lão tam nhà bà ấy thích cô, sợ dọa cô.
Bà ấy không biết chính là, khi chiều con trai út của bà ấy đã tỏ tình với cô.
“Con chó này là thím nhờ bên nhà mẹ đẻ tìm, thanh niên trí thức Lục, cháu xem có được không?” Những lời này là Vương Quế Anh lặp đi lặp lại nhiều lần ở nhà, chỉ sợ bà ấy lơ đãng để lộ ra con trai.
Bà ấy không giúp được gì thì thôi, cũng không thể kéo chân sau con trai.
“Thích ạ.” Lục Hướng Noãn ăn ngay nói thật, thậm chí còn chơi đùa với nó.
Con chó kia cũng không sợ hãi, lập tức liếm láp lòng bàn tay của Lục Hướng Noãn.
Nhìn có vẻ hung dữ, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm trong lòng đợi trưởng thành nhất định sẽ trông được nhà.
“Vậy được rồi, như vậy thím yên tâm rồi. Khi thím tới, thím còn sợ cháu không thích con này cơ.”
“Sao có thể chứ, lần này cháu gây thêm phiền phức cho thím rồi.” Lục Hướng Noãn bế con chó nhỏ kia lên nói, nhưng mà cô không hiểu giống chó, nên không nhìn ra được đây là chủng loại gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận