Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 540: Không xong, hiểu lầm

Ngay cả Vương Giải Phóng ở bên cạnh bà ấy cũng nhìn thuận mắt hơn, lần này ánh mắt không tệ, đáng khen ngợi.
Hiện giờ bà ấy đã gấp không đợi nổi muốn chạy về nhà, nói tin tức tốt này cho cha mẹ, còn có anh trai chị dâu bà ấy.
Không thể không nói Vương Diễm Phân đã hiểu lầm…
Còn là loại hiểu lầm rất lớn…
Vương Giải Phóng bị bà ấy nhìn không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, bởi vì mỗi lần cô út dùng ánh mắt này nhìn anh ta, thì nhất định không có chuyện tốt gì.
Nói không chừng trong bụng nghẹn ra ý đồ xấu gì đó, nhưng mà hiện giờ vẫn là chuyện chính quan trọng hơn, còn chuyện khác đợi nói sau.
“Cô út, đừng đứng yên không làm gì nữa, nhanh đi làm việc đi ạ.” Hiện giờ có cô út của anh ta, vậy dượng út của anh ta đứng sang một bên là được.
Vương Giải Phóng thân là đàn ông biết dục vọng chiếm hữu của tên kia mạnh cỡ nào, cho nên vì tốt cho đoàn trưởng Hoắc, khám bệnh vẫn do cô út anh ta làm thì hơn.
Lưu Nhị Đào: “…”
Đúng là chỉ là chân chạy vặt, còn là loại dùng xong thì ném.
Vừa nghe thấy thế, Vương Diễm Phân lập tức khôi phục lại hình tượng, tìm y tá đi sắp xếp phòng bệnh cho Lục Hướng Noãn, phòng hai người không dễ bị người ta quấy rầy, còn có thể nghỉ ngơi tốt.
Còn là Vương Diễm Phân đặc biệt tìm người đi cửa sau, hoàn toàn sợ cháu dâu bảo bối của Vương gia bọn họ trốn thoát.
Tuy Vương Diễm Phân còn chưa biết hai người đã tiến hành tới bước nào, nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của tên nhóc kia, thì biết quan hệ chắc chắn không cạn.
Vương gia bọn họ có hi vọng nối nghiệp rồi, cuối cùng anh cả chị dâu bà ấy không cần vì chuyện này mà sầu mỗi ngày không có biện pháp.
Mà khi hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh đi nộp viện phí, thì được báo là vừa rồi có người đã thanh toán, hai người chỉ có thể bất lực trở về.
Hai người nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Vương Giải Phóng thanh toán viện phí, vì thế hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh cầm tiền đi tìm Vương Giải Phóng.
“Thím, thím làm gì thế, mau cất đi ạ.” Anh ta và đoàn trưởng Hoắc có quan hệ gì, nếu lại lấy tiền vậy thì khách sáo quá.
Đặc biệt là hiện giờ đoàn trưởng Hoắc như vậy, sau này còn cần nhiều chỗ dùng tiền lắm, anh ta càng thêm tức giận.
“Cháu mau nhận lấy đi, nếu không thím sẽ tức giận.” Vương Quế Anh giả vờ tức giận, sau đó nhét tiền vào trong tay Vương Giải Phóng.
Vương Giải Phóng nhìn xấp tiền trong tay dở khóc dở cười, cuối cùng anh ta đành phải nhận lấy, nhưng mà anh ta chỉ nhận tiền nộp viện phí.
Dù sao đến lúc nhiều trả thiếu bổ sung.
Lưu Nhị Đào nói tình hình mình kiểm tra cho vợ, Vương Diễm Phân lại làm một số kiểm tra theo quy trình, sau đó kê thuốc, bảo y tá giúp truyền dịch.
Xử lý xong hết mọi việc cũng đã là sau nửa đêm, Hoắc Đại Khánh lo lắng cho xe bò trong đội, cho nên nói với Vương Quế Anh một tiếng sau đó đánh xe bò rời đi.
Đợi lát nữa trời sáng ông ấy còn phải tới đây.
Vương Quế Anh và Vương Giải Phóng đứng canh giữ bên mép giường, chỉ một lát như vậy, Vương Giải Phóng vẫn luôn ngáp.
Vương Quế Anh nhìn ra được anh ta mệt nhọc, nhanh chóng nhỏ giọng bảo Vương Giải Phóng đi nghỉ ngơi, sáng ngày mai anh ta còn phải đi làm.
Để bà ấy trông chừng là được.
Vương Giải Phóng thực sự mệt đển mức mí mắt không mở ra được, bởi vì gần đây vẫn luôn bận rộn xử lý cục diện rối rắm dưới tay, cho nên không khách sáo với bà ấy nữa.
Che miệng ngáp trở về, mới ra cửa được hai bước thì bị Vương Diễm Phân kéo đến phòng nghỉ của mình.
“Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, cháu và cô gái kia quen nhau bao lâu rồi? Nhà cô gái kia ở đâu? Trong nhà có mấy người, cha mẹ làm gì?” Vương Diễm Phân hung dữ nói.
Bà ấy thấy cô gái xinh đẹp kia, hoàn toàn quên mất chuyện tối nay Vương Giải Phóng chạy tới nông thôn làm gì.
Nhưng mà cho dù nhớ, có lẽ Vương Diễm Phân vẫn nghĩ là như vậy.
“Cô út, cô điều tra hộ khẩu à?” Nghe một loạt câu hỏi như vậy, Vương Giải Phóng cũng hơi ngây ngốc, thậm chí cảm thấy cô út của anh ta thích hợp làm công an hơn anh ta.
Bà ấy ở bệnh viện, quả thực chính là lãng phí.
“Tên nhóc thối này, dám trêu chọc cô út cháu, đợi ngày mai cô bảo dượng út cháu thu thập cháu.” Nhìn Vương Giải Phóng cố ý nói sang chuyện khác, bà ấy tiến lên cốc đầu anh ta.
“Cô út, cô làm gì vậy, cháu không đắc tội cô mà.” Vương Giải Phóng che trán vô cùng đáng thương nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận