Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 419: Mang thai

Kết quả vừa mới tiến vào, anh ta đã bị dáng vẻ này của Hà Hoa dọa sợ.
Nhưng mà không chậm trễ việc anh ta quan tâm vợ mình: “Vợ à, vợ, em sao thế. Em đừng làm anh sợ, vợ à.”
Vương Đại Cương nói một lát, nước mắt lập tức giống như không cần tiền chảy ra: “Vợ à, nếu em không còn em bảo anh phải sống làm sao đây.”
Bởi vì sợ hãi, cho nên hai tay hai chân của Vương Đại Cương run rẩy, nếu không phải tay đỡ lấy đồ, anh ta chắc chắn sẽ ngã xuống đất.
Lan Hoa nghe con trai không biết ăn nói như vậy, thì tức giận:
“Phi phi phi, con nói linh tinh cái gì đấy, Hà Hoa nhất định sẽ không sao.”
Sau khi nói xong bà ấy còn phun nước bọt lên mặt đất.
“Không sao, sẽ không sao đâu.” Vương Đại Cương chắp tay trước ngực lạy không trung, ngay sau đó lại quay đầu hỏi Hà Hoa đang nằm: “Vợ à, dạ dày đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Hà Hoa nôn đã không còn sức lực nói chuyện, chỉ có thể cơ giới hóa gật đầu, chuyện này khiến nam tử hán như Vương Đại Cương đau lòng không muốn sống nữa.
Cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng mở mắt ra, nhân tiện rút tay về.
Mọi người vừa thấy cô như vậy, nhanh chóng như ong vỡ tổ chen qua hỏi cô Hà Hoa bị làm sao.
Chỉ thấy miệng Lục Hướng Noãn chậm rãi nói mấy chữ: “Có hỉ.”
Mới mang thai cho nên mạch tượng không rõ lắm, Lục Hướng Noãn sờ soạng rất lâu mới sờ được, suýt nữa bị lừa gạt.
Thấy không phải đáp án mình muốn, cho nên Vương Đại Cương nôn nóng hỏi: “Thanh niên trí thức Lục, rốt cuộc là vợ tôi có sao không?”
Lúc này ở trong mắt anh ta chỉ có vợ, hoàn toàn không nghe lọt câu có hỉ mà Lục Hướng Noãn nói.
Nhưng mà Lan Hoa nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, tiến tới trước mặt Lục Hướng Noãn chỉ thiếu dán vào mặt cô.
Lục Hướng Noãn run rẩy hỏi Lục Hướng Noãn: “Thanh niên trí thức Lục, con dâu thím có thai ư?”
“Đúng là có thai.”
Lục Hướng Noãn không chê phiền lặp lại thêm lần nữa.
Lan Hoa nghe được đáp án mình muốn, chắp tay trước ngực quay về phía không trung trong lòng niệm cuối cùng Quan Thế Âm Bồ Tát cũng hiển linh.
Bà ấy vui sướng quá, hoàn toàn quên mất chuyện gần đây trong huyện thành đả kích phong kiến mê tín ra sau đầu.
Cũng may mọi người đều ở cùng một đội, mà hai vợ chồng Lan Hoa có tiếng không tệ trong đội, cho nên không có người muốn đi tố cáo bọn họ.
Đến công xã tranh công.
Hơn nữa bị tố cáo xong, bọn họ đều không được thứ tốt gì, mọi người đều là ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cả đời này có người nào không có chút sai lầm.
Cho nên không đáng làm như thế, đặc biệt là ông già nhà bà ấy còn là kế toán trong đội.
Những người khác càng không muốn đắc tội.
Đám phụ nữ trong phòng này đều cảm thấy vui sướng thay Hà Hoa, mà mấy chị em tốt chơi thân với Hà Hoa trực tiếp cầm lấy khăn tay lau nước mắt.
“… Chị… Có thai ư…” Hà Hoa run rẩy nói, dường như không thể tin được vào lỗ tai mình, ngẩng đầu tràn ngập nghi ngờ hỏi Lục Hướng Noãn.
“Ừm.”
“Mẹ, mẹ, con mang… Con mang thai…” Lần này Hà Hoa thật sự tin tưởng những lời mình vừa nghe được là thật.
Cô ấy có thai.
Cô ấy có con.
Cô ấy có thể sinh con.
Lúc này cuối cùng Hà Hoa không khống chế được dựa vào trong lòng mẹ chồng cô ấy gào khóc, giống như muốn phát tiết hết tất cả ấm ức mấy năm nay.
Mà Lan Hoa cũng không tốt hơn chỗ nào, ngoại trừ an ủi Hà Hoa còn đang khóc thút thít, còn phải vươn tay gạt lệ cho mình.
Có lẽ đều là phụ nữ, biết nỗi khổ không có con cái, cho nên mấy người phụ nữ khác trong phòng cũng bị bọn họ ảnh hưởng, vốn là lúc nên vui sướng trong phòng lại trầm thấp một vùng.
Mà lúc này Lục Hướng Noãn đứng ở đây, giống như người ngoại lai không hợp nhau lắm.
Cho dù đời trước cô ở khoa phụ sản nhiều năm như vậy, cũng không học được đồng cảm với cô ấy.
Cô không hiểu được vì sao sẽ có người chịu nhiều tội như vậy, ăn nhiều khổ như vậy, chỉ vì muốn có đứa bé có quan hệ huyết thống với mình.
Cô không nghĩ ra.
Bởi vì cô là một sự tồn tại không mong muốn khi cô được sinh ra.
Chỉ có Vương Đại Cương đầu óc vẫn luôn tự do bên ngoài, không rõ lắm tình hình hiện giờ là gì, nhìn thấy vợ càng khóc càng hăng, anh ta dỗ kiểu gì cũng không dỗ được.
Hơn nữa mẹ già nhà mình cũng khóc theo gây thêm phiền, quả thực khiến anh ta muốn đập đầu vào tường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận