Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 409: Lý Kiến Bình tự trách

Trong lúc nhất thời, Tiểu Hồ không phân rõ Lục Hướng Noãn là thật sự khờ, hay giả ngốc.
Cũng may Lý Kiến Bình là người từng trải qua sóng to gió lớn, cho nên nhanh chóng lấy lại tinh thần, xuất phát từ yêu quý nhân tài, ông ấy không nhịn được lại khuyên nhủ cô.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu lại suy nghĩ thật kỹ đi, việc này không vội, đợi cháu nghĩ kỹ thì nói với chú cũng không muộn.”
Lục Hướng Noãn kiên định lắc đầu, cho ông ấy đáp án lúc trước.
Đó chính là không đi.
Hoắc Đại Khánh thấy Lục Hướng Noãn lại từ chối Lý Kiến Bình lần nữa, cuối cùng cũng có nắm chắc đứng ra, chỉ thấy ông ấy hắng giọng nói:
“Bí thư, thanh niên trí thức Lục không muốn mà nói, ông đừng miễn cưỡng người ta. Hơn nữa trong đại đội chúng tôi có mấy trăm người, cũng không thể rời khỏi thanh niên trí thức Lục, nếu trong huyện thành thật sự thiếu người mà nói, ông đến đại đội Thanh Sơn bên cạnh nhìn xem, nơi đó cũng có người biết khám bệnh, ông đến đó tìm chắc chắn sẽ tìm được.”
Lý Kiến Bình không nhìn ông ấy y như cáo già, nhưng Lý Kiến Bình biết đạo lý dưa hái xanh không ngọt cho nên không nói gì nữa.
Chẳng qua vẻ mặt tiếc hận.
Vừa vặn lúc này Vương Quế Anh đã làm xong mì bột ngô cà chua rau xanh, thét to hai con dâu bưng đồ ăn qua.
Tổng cộng không làm nhiều lắm, chỉ đủ cho mấy bọn họ ăn.
Cơm trưa của những người còn lại bao gồm Vương Quế Anh thì chính là bát canh rau dại, cộng thêm một cái bánh bột ngô, tránh trong phòng bếp ăn.
Lục Hướng Noãn nhìn bát mì trước mặt, nhanh chóng kéo Vương Quế Anh sắp rời đi lại:
“Thím, bát mì này quá nhiều, cháu không ăn hết được.”
Vương Quế Anh cười nói: “Ăn đi, chắc chắn có thể ăn hết, thím tin tưởng cháu.”
Hoắc Đại Khánh vừa ăn một miếng tỏi, vừa ăn miếng mì nuốt mì sợi trong miệng xong, cũng mở miệng khuyên nhủ cô:
“Đúng thế, cũng không có nhiều lắm, chỉ ăn mấy miếng là ăn hết. Thanh niên trí thức Lục, cháu nghe thím cháu, ăn đi, cứ coi như là đang ở nhà mình, đừng khách sáo.”
“Vậy được rồi ạ.”
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn vùi đầu ăn mì.
Nói ra mì này ăn cũng khá ngon.
Lý Kiến Bình nói: “Chị dâu, sao mọi người lại không ăn cùng?”
“Mấy đứa bé trong nhà quá ầm ĩ, tôi sợ mấy đứa bé ra ngoài lại ầm ĩ mọi người.” Sau khi Vương Quế Anh nói xong, thì lại nói: “Mọi người ăn đi, tôi đến phòng bếp nhìn xem.”
Nói xong thì Vương Quế Anh vội vàng rời đi.
Mà Lý Kiến Bình thấy bà ấy vô cùng lo lắng rời đi như vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
Chẳng qua tay nắm chặt đũa không khỏi trầm trọng thêm mấy phần.
Ăn cơm xong, Lý Kiến Bình nói trong huyện thành có việc, nhanh chóng dẫn Tiểu Hồ ăn uống no đủ rời đi.
Tiểu Hồ nghĩ tới bát mì mình vừa ăn, vẫn đang hồi tưởng lại dư vị nói: “Bí thư, mì này ăn thật ngon.”
Tay phải của Lý Kiến Bình nắm lấy phanh, dừng xe lại, ánh mắt nhìn phương xa hỏi ngược lại:
“Ăn ngon sao? Cậu có biết vì sao vừa rồi khi ăn cơm, chị dâu Hoắc không ăn cùng chúng ta hay không?”
Tiểu Hồ cảm thấy bí thư chắc chắn có chứng hay quên, rõ ràng người ta vừa mới nói, kết quả bí thư lại quên mất.
Nhưng mà ai bảo người ta là lãnh đạo trực tiếp của mình, cho nên anh ta nhẫn nại nhắc lại với Lý Kiến Bình:
“Không phải là bác gái đó mới nói rồi sao, đứa bé trong nhà quá ương bướng, sợ ầm ĩ tới chúng ta.”
“Bà ấy nói như vậy, cậu lập tức tin sao?”
Tiểu Hồ thành thật nói: “Sao có thể không tin được, bác gái ấy vừa nhìn là người thành thật mà.”
Lý Kiến Bình nhìn dáng vẻ thành thật của Tiểu Hồ, không nhịn được lắc đầu, ngay sau đó bắt đầu giải thích với anh ta:
“Tiểu Hồ à Tiểu Hồ, dù sao cậu vẫn còn quá trẻ tuổi. Cậu nghĩ lại xem, trong khoảng thời gian trước trời mưa, hủy hoại gần hết hoa màu. Bây giờ thu hoạch vụ thu, các đại đội có thể thu hoạch được bao nhiêu lương thực, đến lúc đó các đội viên còn phải nộp lương thực. Nhưng mà sau khi nộp lương thực xong, sau này các đội viên này sẽ ăn gì? Vừa rồi đâu phải là sợ đứa bé ương bướng, ầm ĩ tới chúng ta, là bọn họ lấy thứ tốt nhất trong nhà bọn họ cho chúng ta ăn, bọn họ thì luyến tiếc ăn.”
Lúc này Tiểu Hồ nghe bí thư nói như vậy mới kịp phản ứng, chỉ thấy vẻ mặt anh ta xấu hổ nói:
“Bí thư, tôi sai rồi, vừa rồi tôi không nên ăn bát mì kia.”
“Tiểu Hồ, cậu không sai, là tôi làm bí thư không tận trách, làm hại các đội viên đến bây giờ còn phải đói bụng.” Nói đến đây đôi mắt của Lý Kiến Bình có chút ngấn lệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận