Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 63: Cha không thương con thì thương ai

“Có phải không nghe lọt lời tôi nói hay không, cứ muốn kéo ông đây xuống dưới mới có thể sống yên ổn đúng không.” Lúc này Lục Quốc Khánh giống y như ác ma, đi về phía Vương Phượng Kiều.
“Lão Lục, là nó tát Thải Liên trước.”
“Là tôi tát thì thế nào, không phục bà tát tôi đi, có bản lĩnh tới đánh tôi đi.” Lục Hướng Noãn nói xong còn làm mặt quỷ với bà ta.
“Lão Lục, nó… Tự mình… Thừa nhận kìa.” Vương Phượng Kiều nhìn Lục Quốc Khánh như muốn ăn thịt người, ấp úng nói.
“Tôi thừa nhận thì làm sao, tôi chỉ mới tát con gái bà hai cái, bà đã không chịu nổi. Đừng quên lúc trước bà chính là muốn mạng tôi, đánh tôi tới chết, tôi tát như vậy còn nhẹ ấy chứ.”
Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong thì dừng lại một lát, nhìn Lục Quốc Khánh mãi mà không ra tay, trái lại âm dương quái khí nói:
“Nếu mẹ tôi còn sống chắc chắn sẽ không nhìn tôi chịu ấm ức, nhưng mà cũng không sợ, tôi còn mấy chú thím trong đại viện có thể chống lưng cho tôi.”
Vừa dứt lời, cô muốn mở cửa đi ra ngoài.
“Ai bảo cô bắt nạt con gái tôi này.” Lục Quốc Khánh vừa thấy Lục Hướng Noãn đi ra ngoài thì sốt ruột, không quan tâm tay đấm chân đá với Vương Phượng Kiều trên đất.
Mà Lục Thải Liên sợ tới mức nhanh chóng lùi về sau.
Cả nhà này đúng là người nào cũng ích kỷ, Lục Hướng Noãn im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mãi đến khi Vương Phượng Kiều trên đất bị Lục Quốc Khánh đánh sắp tắt thở, cô mới mở miệng nói:
“Đủ rồi, đánh chết còn ai nấu cơm, đánh như vậy đủ rồi, lần sau lại đánh tiếp là được.”
Lúc này Lục Quốc Khánh mới dừng tay, mà Vương Phượng Kiều bị đánh nằm trên đất thì phẫn nộ trừng Lục Hướng Noãn.
“Lại trừng, tôi móc mắt bà xuống.” Lục Hướng Noãn làm tư thế móc mắt với bà ta, khiến Vương Phượng Kiều sợ tới mức lùi về sau.
“Nhìn chút tiền đồ của bà kìa, còn không mau dậy nấu cơm, tôi đói bụng.”
“Còn không dậy nấu cơm, không thấy Hướng Noãn đã đói bụng rồi ư.” Lục Quốc Khánh nhanh chóng đá Vương Phượng Kiều một cái, sợ Lục Hướng Noãn không vui lại đi tìm người trong đại viện.
“Hướng Noãn, lát nữa là có thể ăn cơm, nhịn một lát.” Trên mặt Lục Quốc Khánh là tươi cười hòa ái nói, bày ra dáng vẻ cha tốt thương con gái.
“Nhanh chóng thu hồi biểu cảm dối trá của ông đi, nhìn nhiều tôi buồn nôn không ăn nổi, lát nữa lại nôn ra. Huống hồ trong lòng ông muốn giết chết tôi không biết bao nhiêu lần, đâu cần miễn cưỡng mình như vậy.” Lục Hướng Noãn nói thẳng ra, bày ra tư thế tức chết người không đền mạng.
Nghe thấy thế gương mặt Lục Quốc Khánh đen đi mấy độ, trong lòng ước gì có thể băm Lục Hướng Noãn ngàn nhát:
“Con là con gái ruột của cha, cha không thương con thì thương ai, lúc trước là cha mắt mù…”
“Thôi đi, nơi này không có người ngoài, không cần phải diễn cha con tình thâm với tôi. Lát nữa ăn cơm thì gọi tôi, nếu không gọi tôi cũng được, vậy thì đừng trách tôi lắm miệng đi ra ngoài nói linh tinh.” Lục Hướng Noãn cắt ngang lời ông ta nói, lười dây dưa với bọn họ, ngáp một cái duỗi eo đi về phòng nằm.
Đấu với đám người này quá mệt mỏi, khi nào cuộc sống không bớt lo này mới có thể kết thúc đây.
Để lại ba người mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng mà trong đôi mắt đều nhất trí tràn ngập oán hận với Lục Hướng Noãn.
“Em biết rồi đấy, vừa rồi anh cũng không có biện pháp, đánh em anh cũng đau lòng.” Lục Hướng Noãn rời đi, Lục Quốc Khánh nhanh chóng chạy tới đỡ Vương Phượng Kiều dậy, nói mấy câu an ủi.
“Em biết, chuyện hôm nay không thể trách anh.” Tuy trong lòng Vương Phượng Kiều oán hận Lục Quốc Khánh đánh bà ta gần chết mới dừng tay, không niệm tình cảm vợ chồng chút nào, nhưng vẫn tha thứ cho ông ta.

Nhưng chuyện ngày hôm nay như cây kim đâm vào trái tim bà ta, là loại rút kiểu gì cũng không rút ra được.
“Mẹ, con muốn đi khám bác sĩ, con không muốn để lại sẹo.” Lục Thải Liên thấy không còn chuyện gì, thì chạy nhanh tới trước mặt Vương Phượng Kiều vừa khóc vừa làm nũng.
Cô ta không muốn có sẹo trên mặt, không muốn bị hủy dung.
“Lão Lục, anh cho đứa bé ít tiền đi.” Trên mặt con gái không thể có sẹo được, sau này bà ta còn đợi hưởng phúc con gái nữa mà.
Lục Quốc Khánh nhìn trên trán Lục Thải Liên chỉ có vết thương nhỏ đã khóc lóc kêu cha gọi mẹ, đương nhiên không muốn bỏ tiền, dù sao tiền của ông ta phải để lại cho con trai.
Hơn nữa nếu không phải hôm nay cô ta gây sự, chọc con nhóc thối kia nóng nảy, sao người trong đại viện cũng biết bọn họ ngầm ngược đãi con nhóc chết tiệt, tóm lại tay cho vào trong túi không chịu móc ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận