Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 206: Đại đội trưởng, người ở đâu

Đặc biệt bên trong còn có mười lăm hai mươi cân lương thực mình lấy từ không gian ra, nếu cho một người ăn thì có thể ăn được một tháng.
Cho nên cô bắt đầu bàn bạc với mấy người ở khu thanh niên trí thức, khiêng lương thực trong phòng ra.
Cũng may lúc trước bọn họ dùng vải dầu bao hết lương thực hong khô, cho dù nhà bị sập, cũng không ướt đẫm giống như lúc trước.
Mấy thanh niên trí thức khác ở khu thanh niên trí thức đều không đứng ra phản bác, bởi vì hiện giờ bọn họ bị biến cố bất ngờ xảy ra sợ tới mức đứng ở trạng thái hoang mang lo sợ.
Lúc này Lục Hướng Noãn đứng ra, đám người này đều trung thành với cô, nghe cô chỉ huy.
Mà Hứa Gia Ấn hiện giờ đang bị tàn phế hạng ba thì què một chân, ở phòng bếp tìm chỗ sạch sẽ không có mưa dột ngồi xuống, không dám nhúc nhích một chút.
Bởi vì Lục Hướng Noãn nói nếu anh ta cử động tùy ý, vậy thì chân anh ta sẽ phế đi.
Anh ta vẫn còn trẻ như vậy, còn chưa thành gia lập nghiệp cưới vợ sinh con, sao có thể để nó què.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị khiêng lương thực ra, Hoắc Đại Khánh chạy tới.
“Ai bị kẹt bên trong?” Hoắc Đại Khánh vừa tới lập tức gân cổ lên nói, không có biện pháp, ngoài phòng vừa mưa vừa gió to, không gân cổ lên nói bọn họ căn bản không nghe được.
Những người khác cũng bị ông ấy hỏi ngốc.
Cuối cùng vẫn là Lục Hướng Noãn bình tĩnh đi tới trước mặt ông ấy, chậm rãi mở miệng:
“Không có ai kẹt bên trong, nhưng mà chân Hứa Gia Ấn bị gãy, cần phải đi khám bác sĩ.”
Hoắc Đại Khánh vừa nghe thấy thế, trong lòng căng thẳng lập tức thả lỏng lại, không có ai mất mạng là tốt.
Nhưng mà không đợi ông ấy kịp thở dốc, lại nghe Lục Hướng Noãn nói: “Nhưng mà lương thực của chúng cháu còn bị đè ở bên trong.”
Lúc này trái tim ông ấy như bị nắm chặt lấy, phải biết rằng lương thực ở khu thanh niên trí thức này cộng lại cũng phải mấy trăm cân.
Nếu mấy thứ này không còn, chắc chắn sẽ khiến trong đội gặp nạn đói.
Nhưng nhìn ông trời muốn mưa thủng cả bầu trời, lương thực trong đội năm nay chắc chắn sẽ giảm lượng lớn.
Đến lúc đó đừng nói là đám thanh niên trí thức, ngay cả người trong đội bọn họ cũng phải đói bụng.
Nhưng vì ổn định bọn họ, Hoắc Đại Khánh cố nén đau đớn trong lòng an ủi: “Người không sao thì tốt, đến lúc đó tạnh mưa, thì đến trong phòng lấy đồ.”
“Nhưng mà… Đại đội trưởng… Lương thực… Lương thực của chúng cháu…” Vương Hiểu Linh sốt ruột đến mức khóc ra, vất vả lắm mới hong khô lương thực, kết quả không nghĩ tới ông trời đột nhiên ra chiêu này.
Quả thực chính là không muốn cho bọn họ sống đây mà.
“Chúng ta mang lương thực ra trước đi.” Vương Ngọc Hương lặp lại sắp xếp vừa rồi của Lục Hướng Noãn.
“Lấy cái gì, đều thành thật ở đây, mưa to như vậy không cẩn thận người còn xảy ra chuyện, vậy thì càng xong đời.”
Nếu lựa chọn bảo vệ mọi người và bảo vệ lương thực, Hoắc Đại Khánh không chút do dự lựa chọn người.
“Nhưng mà…” Vương Hiểu Linh chưa từ bỏ ý định, muốn đến đống phế tích tìm lương thực ra, nhưng bị Lục Hướng Noãn ngăn cản: “Nghe đại đội trưởng.”
Vừa rồi là cô suy nghĩ không chu toàn, chỉ để ý lương thực mà quên an toàn của mọi người.
Vương Hiểu Linh thấy Lục Hướng Noãn cũng nói như vậy, nghiến răng nghe ý kiến của Hoắc Đại Khánh.
Lúc này người trong thôn nhận được thông báo, cũng lục tục mặc áo tơi đến đây.
“Đại đội trưởng, người ở đâu?” Vương Thiết Trụ tiến lên hỏi, những người khác cũng tiến lên, đều muốn bỏ ra chút sức lực.
Chỉ một lát xung quanh Hoắc Đại Khánh đã vây quanh đầy người.
“Người không sao, mọi người yên tâm, nhưng mà lương thực bị kẹt bên trong.”
Nghe đại đội trưởng nói như vậy, mọi người đều an tâm, nhưng nghe nửa câu sau, biểu cảm trên mặt lại trở nên khó coi hơn mấy phần.
Nhưng cho dù như vậy, đám đàn ông già trẻ đều không quên mồm năm miệng mười an ủi đám thanh niên trí thức này, lương thực không còn thì không còn đi, mạng người quan trọng hơn.
Khi nói những lời này, thực ra trái tim bọn họ đang rỉ máu.
Bọn họ là nông dân trung thực giao tiếp với đất, cả đời chỉ trông cậy vào đống lương thực này nuôi sống một nhà già trẻ.
Cho nên lúc này đột nhiên nghĩ ở thành phố thật tốt, ít nhất không cần nhìn ông trời ăn cơm, cho dù thế nào cũng có công việc, không đến mức để mình chết vì đói.
Chẳng trách lúc này mọi người đều nói tranh rách da đầu cũng muốn đến thành phố ở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận