Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 571: Lục soát

Khi mấy người đánh bài đến hưng phấn, Vương Dược Phú nghe thấy có người đi tới nhà mình, anh ta nhanh chóng điên cuồng ho khan báo hiệu cho nhà mình.
Bốn người trong phòng nghe thấy âm thanh lập tức thu dọn bàn, khi Lưu Thúy phát sầu giấu bài ở chỗ nào mới không bị phát hiện, Lục Hướng Noãn lập tức cầm lấy.
Im lặng không nói cho vào túi quần mình, thực ra là cho vào không gian của mình, sau đó ra hiệu cho Lưu Thúy yên tâm.
Tuy Lưu Thúy không yên tâm, nhưng hiện thực đã không cho phép bà ấy nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, vừa rồi đám Lưu Thúy còn chơi mạt chược lúc này đã mỗi người cầm một cốc nước đường đỏ, vừa nói vừa cười nói chuyện nhà.
Chẳng qua Lý Tiểu Uyển từ trước tới nay được cha mẹ nâng niu che chở trong lòng bàn tay thì có chút khẩn trương, tay cầm cốc nước không nhịn được run rẩy.
Gương mặt giống như đang khóc.
Vẫn là Lục Hướng Noãn ở bên cạnh nhìn thấy, nắm chặt tay cô ấy bảo cô ấy đừng sợ.
Kết quả Lý Tiểu Uyển bình tĩnh lại một cách kỳ tích.
“Hôm nay có cơn gió gì thổi mấy vị tới đây thế?” Vương Dược Phú ôm cánh tay trước ngực trông rất lưu manh, dáng vẻ không dễ chọc, không chút biểu cảm nhìn mấy người tới.
Mấy tên tiếp tay cho giặc.
Nếu là thường ngày mấy người thấy được Vương Dược Phú thân là công an đương nhiên trong lòng sẽ sợ muốn chết, gặp trên đường cũng sẽ đi đường vòng.
Nhưng mà hiện giờ đã khác.
“Đương nhiên là có việc, nếu không mấy bọn tôi nhàn rỗi đến trứng đau chạy tới đây chơi ư.” Vương Học Binh cầm đầu vừa dứt lời, thì dẫn mấy người bắt đầu lục soát.
Cũng lúc này Vương Quốc An cũng mở cửa ra, thoải mái hào phóng đi từ trong phòng ra ngoài.
“Ông già, xin lỗi.” Vương Học Binh chắp tay với Vương Quốc An.
Tạm thời anh ta còn chưa bắt được nhược điểm của Vương Quốc An, cho nên tạm thời không thể trêu vào, nhưng nếu có…
Ha ha, vậy đừng trách anh ta trở mặt vô tình không nhận người.
Nhưng mà Vương Quốc An căn bản không thèm để ý tới anh ta, ở trước mặt nhiều người như vậy xem như khiến Vương Học Binh mất hết mặt mũi.
Trên mặt Vương Học Binh lúc thì xanh lúc thì tím, âm thầm nắm chặt tay, ánh mắt nhìn hai cha con trước mặt, trong lòng âm thầm thề nhất định sẽ khiến bọn họ đẹp mặt.
“Lục soát cho tôi, đào ba thước đất lục soát.” Vương Học Binh cố ý la lớn trước mặt nhiều người như vậy.
Không cho ông đây sống tốt, ông đây cũng không cho mấy người sống tốt, hôm nay cho dù không có cũng phải khiến có.
Mấy hộ gần nhà Vương Quốc An nghe thấy động tĩnh bên này, sôi nổi buông công việc trong tay xuống đi tới.
Vừa thấy đám Vương Học Binh, bọn họ sợ tới mức lập tức rời đi.
Hiện giờ đám người này giống y như ôn thần, đi tới đâu cũng khiến người ta sợ hãi.
Nhưng thật ra Lý Vệ Quốc không đi, hơi lo lắng cho ông bạn già của mình, sao đang êm đẹp lại chọc tới bọn họ.
Mà Vương Quốc An đã nhìn ra được Vương Học Binh là cố tới đây gây sự, biết chuyện hôm nay không tốt ông ấy nháy mắt ra hiệu với Lý Vệ Quốc.
Bảo ông ấy nhanh rời đi.
Nhà mình thì thôi, không thể liên lụy tới nhà người ta.
Lý Vệ Quốc không có biện pháp, vỗ bả vai ông bạn già, bước đi trầm trọng rời đi, trong lòng thì cầu nguyện.
Vương Học Binh vào nhà nhìn thấy Lục Hướng Noãn thì cho rằng gặp được tiên nữ, khóe miệng có nước dãi chảy ra, đôi mắt ngây ngốc nhìn Lục Hướng Noãn, nhìn đến ngây người.
Hoàn toàn đã quên anh ta vào nhà làm gì.
Lúc này trong đầu Vương Học Binh đều là ảo tưởng cảnh đẹp đêm xuân một lần với Lục Hướng Noãn.
Đều là người sống hơn nửa đời người, Lưu Thúy liếc mắt một cái là nhìn ra được ý nghĩ xấu xa trong đầu Vương Học Binh, sợ Lục Hướng Noãn xảy ra chuyện bà ta nhanh chóng tiến lên bảo vệ cô ở sau người.
Ngay cả Lý Tiểu Uyển cũng thế, tràn ngập đề phòng nhìn Vương Học Binh mặt đầy rỗ, không có ý tốt.
Người trông xấu xí nhưng nghĩ thì hay quá nhỉ, không tiểu một bãi soi gương thử xem, ước lượng mình có mấy cân mấy lượng, dám mơ ước em gái của cô ấy, không phải là muốn ăn đánh sao.
Ánh mắt Lục Hướng Noãn tràn ngập chán ghét nhìn người đàn ông trước mặt, khó chịu như dạ dày ăn ruồi bọ, có xúc động muốn tiến lên tát chết anh ta, nhưng cô nhịn xuống.
Bởi vì nơi này là nhà của Vương Quốc An, cô không thể trêu chọc phiền phức cho cả nhà Vương Quốc An vào thời khắc mấu chốt như vậy.
“Vị này là?” Lưu Ba ở bên cạnh Vương Học Binh nhìn ra được anh ta không thích hợp, dùng cánh tay thúc nhẹ anh ta, lúc này Vương Học Binh mới lấy lại tinh thần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận