Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 249: Chó nhỏ

Sau đó anh ta bỏ tiền vào ngăn kéo, cất đi, qua một thời gian nữa hai con chó trong cục thiếu lương thực thì lấy ra dùng.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên rời đi xong thì đến Tiệm Cơm Quốc Doanh, đưa ba phiếu gạo muốn mấy cái bánh bao to nhân thịt da mỏng, bảo nhân viên phục vụ đóng gói xong, thì xách mấy thứ này tới hợp tác xã mua bán.
Mua nửa cân kẹo sữa thỏ trắng, sau đó đi trở về.
Lúc ấy khi Lục Hướng Noãn tích trữ đồ không suy xét nhiều như vậy, chỉ lo tích trữ đồ uống có ga và trà sữa, nước khoáng linh tinh cô không mua một chai.
Hơn nữa hiện giờ cô giảm số lần sử dụng linh tuyền trong không gian, cho nên làm việc xong cô về nhà, cầm lấy thùng nước mua nhà thợ mộc trong đội đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài phát hiện có rất nhiều người đang xếp hàng đợi múc nước, cho nên cô ngồi dưới bóng cây đợi bọn họ múc nước xong, mình lại đến.

Bởi vì tay nhỏ chân nhỏ của cô đã không thuộc về mình.
Lục Hướng Noãn ngồi khoảng 20 phút, đợi không có ai cô mới tiến lên múc nước.
May mắn khi múc nước cô để tâm nhãn, bảo thợ mộc làm hai cái thùng nước nhỏ thích hợp với cô, nếu không cô thật sự không gánh nổi.
Lục Hướng Noãn tốn rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng múc đầy hai thùng gỗ cô gánh tới.
Dùng đòn gánh làm bằng tre gánh hai thùng nước, có chút nặng còn đè bả vai, Lục Hướng Noãn gần như là nghiến răng mới khó khăn lắm gánh được hai thùng nước, sau đó lắc lư đi về nhà.
Đợi về đến nhà xong Lục Hướng Noãn lập tức khóa cửa lại, sau đó cho thùng nước vào không gian, ngồi trên ghế vừa thở hổn hển vừa cử động bả vai.
Mãi đến khi cô cảm thấy mình sống lại, mới lập tức đứng dậy đến phòng bếp, lấy hai thùng nước cô gánh về trong không gian ra, đổ vào lu nước to trong nhà.
Nước này chỉ để ăn, còn tưới đồ ăn giặt quần áo tắm rửa cô tính toán dùng nước suối trong không gian.
Dù sao lấy không hết, dùng không cạn, sử dụng cô cũng không đau lòng.
Chỉ cần không uống, thì không có nhiều chuyện lắm, cô muốn nhìn xem có thể thăng cấp nó hay không.
Lục Hướng Noãn ăn đồ ăn trong không gian, một bát Mao Huyết Vượng cay, lại ăn kèm bát cơm nóng hổi, còn có trà trái cây giải ngấy.
Sau khi ăn xong cô lại ăn thêm một chiếc bánh kem dâu tây, cầm lấy khăn giấy lau vết bẩn ở khóe miệng, tắm xong thì bước ra khỏi không gian với mái tóc ẩm ướt.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên cuối cùng cũng về tới nhà trước khi trời tối, lúc này Hoắc gia mới bưng đồ ăn lên bàn, đang chuẩn bị ăn cơm.
Hoắc Kiến Quốc thấy lão tam nhà mình, nhanh chóng bảo anh đi vào ăn cơm.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì rẽ về phòng, cất kẹo sữa thỏ trắng anh mua đi, mới ra ngoài ngồi xuống.
Kết quả anh mới ngồi xuống bàn, con chó nhỏ trong túi kêu lên, mọi người trên bàn cơm đều nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Gia Tề nhai bánh bột ngô trong miệng xong, thì vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Chú út, cháu nghe thấy tiếng chó kêu.”
“Chó đâu ra, đừng nói linh tinh.” Hoắc Kiến Quốc ấn đầu cậu bé trở về, Hoắc Gia Tề ấm ức muốn chết, vẻ mặt không phục ngồi xuống.
Đâu biết cậu bé mới nói xong, Hoắc Cảnh Xuyên đã lấy con chó trong túi ra, đặt lên đất.
“Chó.” Hoắc Gia Tề thấy con chó kia thì đôi mắt sáng lên, bánh bột ngô trên tay cũng không rảnh lo ăn, nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ Hoắc Cảnh Xuyên.
Mà đám Hoắc Anh Tử cũng xông tới, cùng nhau trêu đùa nó.
Thật sự không thể trách bọn họ kinh ngạc như vậy, mà hiện giờ trong đội bọn họ thật sự không có nhà ai thừa lương thực nuôi nổi chó, lúc trước nuôi còn đói không chịu nổi mà ăn mất.
Có thể nói cả đại đội Hồng Kỳ bọn họ không có lấy một con chó.
Mỗi nhà mỗi hộ đều nuôi hai con gà, nhiều hơn thì không có, không phải là bọn họ không muốn nuôi, là chính sách không cho phép.
Nếu nhà ai nuôi nhiều mấy con, cho dù là một con, sẽ bị bắt đi giáo dục.
Hơn nữa nuôi gà còn có thể đẻ trứng, đồ rải rác trong nhà đều đổi từ trong mông gà, thời buổi này nuôi chó ngoại trừ trông nhà ra thì không còn tác dụng khác.
Chẳng qua nhà các đội viên chỉ có bốn bức tường, sắp phải uống gió Tây Bắc, đương nhiên không cần dùng nó giữ nhà.
“Lão tam, con lấy con chó đâu ra thế?” Vương Quế Anh đặt đũa xuống hỏi.
“Trên đường trở về nhặt được.” Hoắc Cảnh Xuyên xé nát bánh bột ngô trong tay, đút cho chó con.
Đám Hoắc Kiến Thiết thấy đau lòng muốn chết, tên nhóc phá của này không biết củi gạo mắm muối đắt cỡ nào.
Đồ tốt như vậy cho chó ăn, không phải là phí đồ ngon sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận