Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 476: Hai người gặp mặt

Cuối cùng trái tim lo lắng của Hoắc Cảnh Xuyên cũng bình tĩnh trở lại.
Cô không sao thì tốt.
Dù sao không ai hiểu con bằng cha.
Vương Quế Anh nhìn hai người nói nhỏ trước mặt bà ấy, nhưng cũng không tức giận, bởi vì lão tam nhà bà ấy không còn kỳ lạ như vừa rồi.
Lục Hướng Noãn thấy trong sân có người, không gõ cửa đi thẳng vào, chào hỏi với Vương Quế Anh ở trong sân:
“Thím.”
“Sao thanh niên trí thức Lục lại… Tới đây…” Vẻ mặt Vương Quế Anh mất tự nhiên nói.
Tới cũng có chút không phải lúc rồi.
Mà gương mặt như khối băng của Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy tiếng chào hỏi của Lục Hướng Noãn, trực tiếp đỏ từ đầu đến đuôi.
Anh không nghĩ tới Lục Hướng Noãn sẽ đến vào lúc này, trong lúc nhất thời anh không biết nên làm thế nào, chỉ có thể quỳ rạp trên đất, cả người ước gì có thể chôn mình ngay tại chỗ.
Anh không muốn Lục Hướng Noãn thấy được dáng vẻ chật vật của mình.
“Cháu đồng ý với đại đội trưởng, tới đây khám cho lão… Khám cho đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên nhà thím.” Lục Hướng Noãn nói xong thì cảm thấy không đúng, lập tức sửa lại lý do.
Vương Quế Anh nghi ngờ hỏi: “Khám bệnh? Thanh niên trí thức Lục cháu nói sai rồi đúng không?”
Khám bệnh cái gì, không phải bà ấy làm mẹ không ôm hi vọng với con trai, mà là chân của lão tam nhà bà ấy, bác sĩ có quyền uy nhất Bắc Kinh cũng nói không chữa được.
Nơi đó là thủ đô đấy, bọn họ nói không được vậy những người khác càng không được.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nghe cô nói như vậy thì bất ngờ ngẩng đầu lên, kìm chế mà nhẫn nhịn nhìn Lục Hướng Noãn, ngay sau đó lưu luyến rời mắt.
Hiện giờ mình thành kẻ tàn phế, sao có thể xứng đôi với cô, Hoắc Cảnh Xuyên nghĩ như vậy khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.
“Thanh niên trí thức Lục cháu đừng nóng giận.” Hoắc Đại Khánh nói chuyện với Lục Hướng Noãn xong, quay đầu nói với Vương Quế Anh bên cạnh: “Bà già, bà nói chuyện kiểu gì thế? Thanh niên trí thức Lục là tôi đặc biệt mời tới khám bệnh cho lão tam, có được hay không phải thử mới biết được. Nhỡ đâu có chút hi vọng, như vậy không phải càng tốt hơn sao?”
Nghe ông ấy nói như thế Vương Quế Anh cũng cảm thấy có lý, không thèm suy nghĩ mở miệng bật thốt lên:
“Thanh niên trí thức Lục, vậy cháu nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”
Hoắc Đại Khánh nghe bà ấy hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, trực tiếp nhắm mắt lại, lựa chọn không nghe thấy.
Lục Hướng Noãn thản nhiên nói: “Không nắm chắc ạ.”
“Chuyện này…” Vương Quế Anh lại do dự, ngay khi bà ấy định nói gì đó Hoắc Đại Khánh trực tiếp kéo bà ấy về phía sau, tự mình nói chuyện với Lục Hướng Noãn.
Nhưng mà lúc này Hoắc Đại Khánh hoàn toàn quên mất còn có Hoắc Cảnh Xuyên đang quỳ rạp trên đất.
Vẫn là Lưu Chiêu Đệ không nhìn nổi em chồng như vậy, ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cha, mẹ, chú ba còn đang nằm bò trên đất, lát nữa lại bị cảm lạnh thì không tốt…”
Lúc này đám Hoắc Đại Khánh mới kịp phản ứng, vẻ mặt lấy lòng nhìn Hoắc Cảnh Xuyên trên đất:
“Lão tam… Đừng tức giận nhé…”
Hoắc Cảnh Xuyên đã vô lực mở miệng nhắm mắt lại, thực ra anh không biết nên đối mặt với Lục Hướng Noãn như thế nào!
Ngay sau đó Phúc Ni và chồng cô ta cũng chạy tới, mấy người luống cuống tay chân đỡ Hoắc Cảnh Xuyên vào phòng.
Sau khi vào phòng Hoắc Cảnh Xuyên lập tức trở mặt không biết người nói: “Mọi người đều đi ra ngoài đi.”
“Lão tam…”
“Em trai…”
Những người khác trong phòng đều vẻ mặt lo lắng nhìn anh.
“Đều đi ra ngoài, lời nói của con mọi người không nghe hiểu có phải không?” Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên đang ở sát biên giới bùng nổ, đương nhiên khi anh nói những lời này, đôi mắt không dám nhìn Lục Hướng Noãn.
Hoắc Đại Khánh căng da đầu nói: “Lão tam, để thanh niên trí thức Lục thử xem, nhỡ đâu chữa khỏi thì sao?”
Đúng là càng sống càng hèn nhát, ông ấy làm cha lại sợ con trai, chuyện này nói ra có hơi mất mặt, nếu không phải tên nhóc này bị thương không thể cử động, cho dù thế nào Hoắc Đại Khánh cũng phải tìm gậy đánh anh một trận, ai bảo anh không biết lớn nhỏ như thế.
Hoắc Cảnh Xuyên lạnh giọng nói: “Đi ra ngoài.”
Lục Hướng Noãn đứng bên cạnh chuyện không liên quan tới mình không muốn nhìn anh nổi điên như vậy, chậm rãi mở miệng nói:
“Đại đội trưởng, nếu đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên không muốn để cháu khám bệnh, vậy thì quên đi.
Cháu vốn còn có mấy phần nắm chắc, nhưng mà dựa theo tình hình hiện giờ, người bệnh không phối hợp chút nào là không được. Cháu còn có việc, nên đi về trước.”
Lục Hướng Noãn nói xong, không đợi những người khác nói chuyện đã rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận