Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 752: Kết hôn 2

Trong đo 50 tệ là cha mẹ Lý Tiểu Uyển nghe nói Lục Hướng Noãn sắp kết hôn, đã đưa thêm.
Bởi vì ở trong mắt bọn họ, con gái mình có thể mang thai là nhờ Lục Hướng Noãn.
Bọn họ biết rõ thời buổi này con gái không mang thai thảm cỡ nào, nếu không phải bận việc không có thời gian, bọn họ cũng sẽ tới đây.
Còn Vương Hiểu Linh thì Lục Hướng Noãn có ân với cô ấy, cô ấy bàn bạc với Vương Giải Phóng, tính cả phần của Hoắc Cảnh Xuyên hai người cho 50 tệ.
Mấy thứ khác thì không mua.
Người trong đội buổi tối lục tục tới, phần lớn là những người lúc trước Lục Hướng Noãn từng khám bệnh cho, ví dụ như Vương Tú Lan, Hà Hoa, Thúy Liên…
Bọn họ không tới tay không, đều mang theo tiền mừng, ba hào năm hào.
Nhưng Hà Hoa nhiều nhất, 1 tệ, nếu không phải hai vợ chồng son bọn họ không có nhiều tiền, Hà Hoa còn có thể lấy ra nhiều hơn.
Đám người bên khu thanh niên trí thức cũng tới, Vương Chí Thành đưa 2 tệ tiền mừng bọn họ góp cho Lục Hướng Noãn, nói một lát rồi rời đi.
Còn nói với cô, sáng mai lại qua giúp đỡ.
Trước khi Lý Bình rời đi, còn nhét hai hộp kem dưỡng da cô ấy mang từ Bắc Kinh tới cho Lục Hướng Noãn.
Đợi ứng phó bọn họ xong, Lục Hướng Noãn đã mệt đến mức không muốn nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên cô biết, kết hôn mệt như vậy.
Nhưng không ngờ Vương Hiểu Linh nhìn ra được mệt mỏi trên mặt Lục Hướng Noãn, lấy thân phận người từng trải nói với cô:
“Hôm nay còn đỡ, ngày mai càng mệt hơn.”
Thực ra cô ấy muốn nói là đêm tân hôn mới mệt mỏi nhất, mệt đến mức cánh tay cô ấy không nâng lên nổi.
Nhưng mà Vương Giải Phóng giống y như con trâu, muốn không ngừng.
Chẳng qua ở trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy thật sự không nói ra được.
Lục Hướng Noãn nghe cô ấy nói như thế thì cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng mà chuyện quan trọng trước mắt là nắm chắc thời gian rửa mặt, đi ngủ.
Vốn đã thu dọn xong cho rằng sắp gặp được Chu Công, Lục Hướng Noãn lại bị Lưu Thúy kéo tới.
“Mẹ nuôi, còn có việc gì sao?”
“Con gái ngốc, tối ngày mai con biết nên làm gì không.”
Lục Hướng Noãn không để bụng nói: “Ngủ ạ, ngoại trừ ngủ còn có thể làm gì.”
“Không phải ngủ này, là ngủ kia. Ngày mai khi tới tối lần đầu tiên của phụ nữ hơi đau, con nhớ rõ bảo Cảnh Xuyên nhẹ một chút. Nếu không con đau, cậu ấy sẽ đau, cũng đừng để cậu ấy làm bừa giống y như trâu.”
Lục Hướng Noãn vốn đang hơi mơ màng sắp ngủ bùm một tiếng, đầu óc tỉnh táo lại, gương mặt lập tức đỏ bừng giống như mông khỉ.

Không phải nói mọi người ở thời đại hiện giờ đều rất hàm súc sao?
Sao không hàm súc chút nào, mở miệng là nói thẳng như vậy, trực tiếp khiến Lục Hướng Noãn không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể gật đầu mãnh liệt.
Lưu Thúy nhìn ra được Lục Hướng Noãn ngượng ngùng, trực tiếp lấy quyển sách nhỏ gia truyền trong túi ra, nhét vào tay Lục Hướng Noãn:
“Mẹ có quyển sách, lát nữa trước khi ngủ con đọc một lát, nếu không ngày mai sẽ không biết gì, đến lúc đó con chỉ có thể khóc.”
Lưu Thúy nói xong thì rời đi.
Bà ấy và con dâu còn có Vương Hiểu Linh hôm nay tới khu thanh niên trí thức chen chúc một đêm, chính là sợ bọn họ ở đây, da mặt Lục Hướng Noãn mỏng ngượng ngùng đọc sách.
Phụ nữ ấy à, luôn phải có quyển sách này.
Đợi Lưu Thúy rời đi, Lục Hướng Noãn tò mò nên mở ra xem, chỗ riêng tư tư mật lọt vào trước mắt Lục Hướng Noãn.
Cô sợ tới mức vội ném đi, gương mặt đỏ bừng.
Cô không nhịn được nghĩ tới thứ đó đáng kiêu ngạo của Hoắc Cảnh Xuyên, cuối cùng không thể bình tĩnh nổi.
Cùng lúc đó, bên Hoắc Cảnh Xuyên cũng bị Hoắc Đại Khánh gọi đi.
Vương Quế Anh da mặt mỏng, loại chuyện này không biết nên nói với con trai thế nào, huống hồ bà ấy nói cũng không nói được, cho nên chỉ có thể phái Hoắc Đại Khánh tới giảng cho anh.
Hoắc Đại Khánh nói: “Buổi tối ngày mai, phải làm gì, con… Ừm… Chuyện đó… Con hiểu đúng không?”
Hoắc Cảnh Xuyên cau mày, nghi ngờ nhìn cha anh.
Hứa Đạt Nhạc nhìn con trai có chút vụng về, không thông việc nam nữ trước mắt thì hơi sốt ruột:
“Chính là đêm tân hôn, vợ chồng son…”
Còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Cảnh Xuyên cắt ngang: “Con biết.”
Sau khi nói xong anh rời đi, chẳng qua lỗ tai phiếm đỏ, cũng may hiện giờ là buổi tối, Hoắc Đại Khánh không nhìn thấy.
Lúc này cuối cùng Hoắc Đại Khánh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Thế nào, nói chưa?” Vương Quế Anh nhìn thấy Hoắc Đại Khánh đi tới, nhanh chóng tiến lên hỏi.
“Biết, bà đừng nhọc lòng, nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải bận chuyện chính.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận