Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 279: Gác đêm

Mọi người nghe thấy thế nhanh chóng chia làm hai con đường, muốn đi ra ngoài tìm người.
Mà Đàm Phượng Kiều thấy Vương Ngọc Hương còn chưa ra ngoài, dứt khoát mặc kệ cô ta, đi theo đám Võ Thắng Lợi ra ngoài.
Mà Vương Ngọc Hương thì đang ở trên giường do dự giãy giụa, không biết mình có nên đi theo mọi người tìm Vương Hiểu Linh hay không.
Bọn họ mới ra khỏi cửa thì thấy cách đó không xa có ánh sáng đi về bên này, vì thế mọi người chạy nhanh tới đón.
Kết quả đến gần hóa ra là Lục Hướng Noãn, chờ mong trong lòng mọi người lập tức biến mất.
“Thanh niên trí thức Lục, cô có gặp thanh niên trí thức Vương không?” Vương Chí Văn hỏi.
Lục Hướng Noãn nghe anh ta nói như vậy, lại híp mắt nhìn tư thế của bọn họ, thì đoán được bọn họ muốn làm gì.
Cũng may cô tới sớm, nếu không tối muộn như vậy cả đại đội đều đi tìm Vương Hiểu Linh.
“Tôi có gặp…” Lục Hướng Noãn còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.
“Thật ư? Cô gặp ở đâu, cô ấy đâu? Tối muộn như vậy chạy đi đâu một mình, còn muộn như vậy không trở về, khiến chúng tôi vô cùng lo lắng.” Đàm Phượng Kiều vừa nghe Lục Hướng Noãn nói có gặp, cái miệng nhỏ nói không ngừng.
Nhưng mà trong lòng cũng coi như là thả lỏng ra.
Lục Hướng Noãn nghe cô ấy nói xong, mới chậm rãi mở miệng:
“Vừa rồi hai bọn tôi uống ít rượu, không nghĩ tới tửu lượng của cô ấy kém như vậy, vậy mà uống say ngủ mất. Một mình tôi không đỡ được cô ấy về, cho nên để cô ấy ở nhà tôi nghỉ ngơi trước, ngày mai tỉnh rượu lại về.
Tôi sợ các cô không tìm thấy người nên lo lắng, cho nên đặc biệt tới đây nói với mọi người một tiếng, không nghĩ tới lại gặp mọi người ở đây.”
Mọi người nghe xong lời Lục Hướng Noãn nói, cũng không biết nên nói gì, bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Người nào cũng không nghĩ tới sẽ là nguyên nhân này.
“Người an toàn thì tốt, an toàn thì tốt, nếu là như vậy chúng ta cũng nên nhanh chóng về ngủ đi, sáng ngày mai còn phải làm việc nữa, nếu không sẽ không dậy được.” Vương Chí Văn vội đứng ra giảng hòa.
Những người khác cũng phụ họa theo rồi về phòng ngủ.
“Thanh niên trí thức Lục, tối hôm nay Vương Hiểu Linh làm phiền cô.” Đàm Phượng Kiều đợi mọi người về hết mới bắt đầu nói chuyện với Lục Hướng Noãn.
“Không có gì, trở về ngủ đi.” Lục Hướng Noãn thản nhiên mở miệng, sau đó xoay người cầm đèn pin rời đi.
Mà Đàm Phượng Kiều thì đứng ở đây nhìn, mãi đến khi không thấy bóng dáng của Lục Hướng Noãn cô ấy mới về phòng, nhân tiện đóng cửa lại.
“… Cô về rồi…” Vương Ngọc Hương nghĩ một lát vẫn quyết định đi ra ngoài giúp tìm kiếm, khi đang chuẩn bị xuống giường đất đi giày thì thấy Đàm Phượng Kiều trở về, ngượng ngùng hỏi.
Chân mới chạm vào giày lập tức rút về.
Đàm Phượng Kiều nhìn thoáng qua cô ta, một lúc lâu sau mới truyền tới tiếng đáp lời: “Ừm.”
Vương Ngọc Hương đột nhiên trở nên không được tự nhiên lắm, hơi xấu hổ hỏi: “Vậy… Có tìm được người không…”
“Tìm được rồi.” Đàm Phượng Kiều nhìn về phía Vương Ngọc Hương, trong đôi mắt có chút thất vọng.
Sao lại biến thành như vậy chứ, cô ấy nghĩ mãi không ra.
Đôi mắt của Đàm Phượng Kiều không mù, có thể thấy rõ Vương Ngọc Hương căn bản không muốn đi tìm người.
Tuy ở chung với Vương Hiểu Linh không lâu, nhưng dù sao cũng có chút tình cảm, người ở khu thanh niên trí thức giúp đỡ lẫn nhau là cơ bản.
Đặc biệt là không lâu trước Vương Hiểu Linh còn vạch trần vết sẹo của mình đi an ủi cô ta, hơn nữa cô ấy nhớ rõ bình thường Vương Ngọc Hương rất thích giúp đỡ người khác.
Không nghĩ ra cuối cùng Đàm Phượng Kiều không nghĩ nữa, ném hết ý nghĩ lung tung rối loạn trong tâm tư của cô ấy sang một bên.
Cô ấy đợi tỉnh ngủ, ngày mai nhất định phải tìm Vương Hiểu Linh tính sổ.
Tối muộn chạy đi uống rượu cũng không biết nói với bọn họ một tiếng, làm hại mọi người đều lo lắng.
“Cô ta đâu? Sao cô ta không đi theo cô trở về?”
“Ngủ ở nhà thanh niên trí thức Lục, ngày mai sẽ trở về.” Đàm Phượng Kiều nói xong những lời này thì cởi áo ra, chậm rãi trèo lên giường đất, sau đó nhắm mắt ngủ.
Không định để ý tới Vương Ngọc Hương, dù sao hiện giờ mới hỏi, vậy vừa rồi làm gì.
Khi Vương Ngọc Hương còn muốn nói chuyện thì phát hiện Đàm Phượng Kiều đã ngủ, chỉ có thể nuốt những lời muốn hỏi trở về.
Cô ta sợ lại đánh thức Dương Thiên Chân, nên rón ra rón rén xuống giường thổi tắt ngọn đèn dầu.
Nhưng mà trong lòng bắt đầu oán trách Vương Hiểu Linh ngủ ở nhà Lục Hướng Noãn, cũng không nói một tiếng trước với bọn họ, làm hại mọi người tối như vậy còn phải đi tìm người.
Đúng là vô tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận