Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 413: Đồ tốt

Nghĩ tới vừa rồi, Hoắc Đại Khánh cảm thấy cuối cùng mình cũng nở mày nở mặt một lần.
Tuy có đại đội làm biếng bên cạnh làm nền cho bọn họ, nhưng mà đại đội Hồng Kỳ bọn họ vẫn luôn có tiếng lót đế ở công xã.
Bởi vì điều kiện không bằng đại đội khác, mỗi lần khi mở họp, không biết bị cười nhạo bao nhiêu lần, trong lòng Hoắc Đại Khánh cũng không chịu nổi.
Nhưng mà lần này ông ấy cảm thấy cục tức trong lòng mình đã xả ra, cho nên trên mặt muốn bao nhiêu vui vẻ có bấy nhiêu vui vẻ.
Miệng cười tới tận mang tai.
Mà Lục Hướng Noãn cũng bị tươi cười của ông ấy cảm nhiễm, nhìn đại đội trưởng giản dị hàm hậu như vậy, Lục Hướng Noãn không nhịn được mở miệng an ủi:
“Sau này sẽ tốt hơn.”
Nghe thấy mấy chữ này, Hoắc Đại Khánh nghe vô cùng thoải mái.
Hoắc Đại Khánh nói: “Thanh niên trí thức Lục, cuộc sống sau này thật sự sẽ khá hơn sao? Các đội viên đều có thể ăn cơm no, không chịu đói ư?”
Kết quả ông ấy vừa dứt lời, lập tức muốn tát miệng rộng của mình hai cái.
Ông ấy rảnh rỗi nhàn đến trứng đau, hỏi thanh niên trí thức Lục người ta chuyện này làm gì.
Một cô gái nhỏ như người ta, biết cái gì, không phải lại khiến thanh niên trí thức Lục ngột ngạt sao.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn thật sự đáp lại ông ấy: “Sẽ có một ngày như vậy, mỗi nhà đều có thể ăn no, có lương thực thừa, có tiền tiết kiệm, cuộc sống giàu có.”
Hoắc Đại Khánh nghe cô nói như vậy, không nhịn được rơi vào trong mơ màng.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, vậy thì các đội viên sẽ không cần lại khổ sở như bây giờ.
Cuộc sống này thật sự còn khổ hơn cây hoàng liên.
Sau đó Lục Hướng Noãn cảm thấy hơi say xe, cũng không nói chuyện với Hoắc Đại Khánh nữa, mà nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lát.
Kết quả không nắm chắc thời gian, đợi khi cô mở mắt tỉnh lại, có lẽ là nói một cách chính xác Hoắc Đại Khánh đánh thức cô.
Bởi vì bọn họ đã đến đại đội Hồng Kỳ.
Lục Hướng Noãn dụi đôi mắt nhập nhèm, ngay sau đó nhảy xuống khỏi xe bò.
Nhân tiện nói một tiếng, hôm nay cô và Hoắc Đại Khánh đến huyện thành làm việc cho đại đội, cho nên Lục Hướng Noãn không phải trả phí xe bò.
Lục Hướng Noãn cảm thấy ngủ quá say, mới tỉnh lại đầu óc hơi ngây ngốc, tinh thần còn chưa ổn định lại.
Cho nên cô uể oải ỉu xìu lễ phép nói một tiếng với Hoắc Đại Khánh, sau đó đi về nhà.
Khi Hoắc Đại Khánh rời mắt khỏi người Lục Hướng Noãn, đang chuẩn bị gọi Ngưu sư phụ rời đi, kết quả không cẩn thận liếc thấy “thứ tốt” ở trên xe bò, còn để gọn ở xe bò.
Vì thế Hoắc Đại Khánh nhanh chóng mở miệng gọi Lục Hướng Noãn:
“Thanh niên trí thức Lục, thanh niên trí thức Lục, cháu quên mang đồ về, thanh niên trí thức Lục.”
Gân cổ lên kêu, kết quả quá dùng sức, mặt nghẹn đỏ bừng.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn đã đi xa, đương nhiên không nghe thấy được có người ở phía sau gọi cô.
Hoắc Đại Khánh không thể làm gì chỉ có thể bảo Ngưu sư phụ dừng ở đây, ông ấy thì nhảy xuống xe bò, xách theo mấy thứ kia đi đến nhà Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn vừa đến trong nhà, lập tức cởi giày ra nhảy lên giường đất, đang chuẩn bị thoải mái dễ chịu ngủ một giấc.
Kết quả vừa mới đặt mông lên giường, thì nghe bên ngoài có người gõ cửa.
Trong lúc nhất thời Lục Hướng Noãn không nhịn được bực bội mắng thầm trong lòng, cô thật sự rất ghét người khác quấy rầy cô nghỉ ngơi.
Nhưng mà sợ thật sự có chuyện quan trọng gì đó, cho nên cô không tình nguyện xuống giường đất.
Mặc thêm áo, đi giày vào, vội vàng đi ra ngoài mở cửa.
Mà bên Hoắc Đại Khánh gõ cửa rất lâu, cũng không thấy bên trong cửa có động tĩnh gì, một tay xách theo mấy “thứ tốt” kia.
Vậy mà không thấy nặng chút nào, đối với Hoắc Đại Khánh mà nói, mấy thứ tốt này càng nhiều càng tốt.
Đương nhiên ý nghĩ này chỉ có thể nghĩ trong lòng, dù sao trên đời đâu có nhiều chuyện tốt như vậy, đều có thể bị người ta gặp phải.
“Rõ ràng thanh niên trí thức Lục đang ở nhà mà? Sao gõ cửa lâu như vậy, cũng không thấy động tĩnh?” Một tay khác của Hoắc Đại Khánh vươn lên xoa đầu hơi bóng loáng của mình.
Cuối cùng Hoắc Đại Khánh không thể làm gì quyết định mang mấy thứ này về nhà trước, đợi đến khi trời tối ông ấy lại bảo vợ mình đưa thứ tốt qua.
Mấy thứ này đều là thứ tốt, Hoắc Đại Khánh không yên tâm đặt ở cửa nhà cô.
Nếu thật sự mất đi, vậy thì khóc không có chỗ để khóc.
Trong này có 2.5 cân bột mì trắng đấy, 2.5 cân, cũng không phải là số lượng nhỏ.
Hoắc Đại Khánh quay đầu xách đồ rời đi, đợi đến khi Lục Hướng Noãn mở cửa nhà xong, thì phát hiện đã không còn một bóng người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận