Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 192: 15 cân bột ngô

Lục Hướng Noãn xem nhẹ trọng lượng của 15 cân lương thực, nhưng vẫn thất tha thất thểu đi tới chỗ đã hẹn với sư phụ Ngưu.
Sư phụ Ngưu đợi đã lâu thấy Lục Hướng Noãn tới, nhanh chóng đi qua nhận lấy, để lương thực lên xe bò giúp cô.
Sư phụ Ngưu sờ túi là biết đựng lương thực, nhưng mà không lên tiếng.
Dù sao trong đội có nhà nào không đủ ăn, đều sẽ tới chợ đen mua lương thực với giá cao, đều là bí mật trong lòng hiểu rõ nhưng không nói.
“Cảm ơn.” Lục Hướng Noãn dán sát vào tai sư phụ Ngưu nói to, sau đó móc hai cái kẹo trái cây rẻ nhất trong hợp tác xã mua bán đưa qua.
Sư phụ Ngưu không nghĩ tới cô bé này khách sáo như vậy, vốn không muốn nhận nhưng nghĩ tới đứa cháu ở nhà, vẫn da mặt dày nhận lấy cho vào túi.
Thứ này quá quý giá, ông ấy luyến tiếc ăn, đến lúc đó cho vợ một cái nếm thử, dư lại thì cho cháu trai ăn ngọt miệng.
Lục Hướng Noãn ngồi lên xe bò xong, thì ôm non nửa túi lương thực của mình ngủ gà ngủ gật.
Không phải vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì cô lười cộng thêm buồn ngủ.
Ngày hôm qua làm việc cả ngày, đến bây giờ trên người vẫn đau, tuy buổi tối nhanh chóng ngủ say nhưng ngủ không ngon lắm, thường bị đau tỉnh lại.
Sư phụ Ngưu đánh xe bò tới thẳng khu thanh niên trí thức, giúp Lục Hướng Noãn đưa lương thực tới sân rồi rời đi.
Mà Lục Hướng Noãn kéo nó vào phòng, nhân lúc bọn họ còn chưa tan làm, nhân cơ hội lấy đồ người Vương gia cho cô trong không gian ra, đặt nó vào ngăn tủ của mình.
Đợi cô làm xong mọi chuyện, đi ra ngoài rửa sạch tay chân nằm trên giường đất chuẩn bị ngủ, mới phát hiện trên giường đất thiếu một cái chăn trải ra.
Thiếu là của Dương Thiên Chân, lại nhìn xung quanh một lát, cô phát hiện hành lý của cô ta đã không còn, Lục Hướng Noãn nhăn mày nhìn nơi trống rỗng.
Nhưng chỉ một lát sau, cô đã đắp chăn ngủ mất.
Đợi khi cô tỉnh lại, là bị Vương Hiểu Linh đánh thức dậy ăn cơm.
Ngày hôm nay cô ấy kiên trì không ngừng, nỗ lực phấn đấu, cuối cùng cô ấy cũng lấy được sáu công điểm, cô ấy tin tưởng ngày mai không xa, cô ấy sẽ lấy được công điểm cao nhất.
Tuy làm việc cả ngày mệt muốn chết, nhưng mà Vương Hiểu Linh như dũng sĩ đánh không chết, đủ tinh thần chiến đấu.
Lục Hướng Noãn đi giày vào đi ra ăn cơm, kết quả phát hiện bầu không khí trên ban cơm trầm thấp, cô gần như cau mày ăn hết bát cơm.
Khi cô đang định rời đi, lại bị Võ Thắng Lợi gọi lại, Lục Hướng Noãn mê mang nhìn anh ta.
“Thanh niên trí thức Lục, thanh niên trí thức Dương về Bắc Kinh.” Bọn họ là ngày hôm nay tan làm nghe nói tới, nhưng mà trong lòng vô cùng hâm mộ, dù sao không cần ở nông thôn làm việc nhà nông vừa nặng vừa mệt nữa.
Trong mấy người này, đặc biệt là Hứa Gia Ấn hâm mộ nhất, nhưng nếu bảo anh ta học cách làm của Dương Thiên Chân, có lẽ không cần người trong đội dùng nước miếng phun chết anh ta, chính anh ta tự làm.
“Ồ.” Lục Hướng Noãn nói xong thì rời đi.
Đi thì đi, lỗ tai mình cũng yên tĩnh hơn.
Nhưng mà cô tò mò cô ta đi kiểu gì, phải biết rằng sau khi xuống nông thôn, muốn trở về thành phố cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đương nhiên chuyện trong triều có người dễ làm khác, có lẽ Dương Thiên Chân sẽ không quen biết ai liên quan tới ngành này, nếu không đã không bị cha mẹ cô ta đưa tới nông thôn làm thanh niên trí thức.
Nghĩ tới nghĩ lui Lục Hướng Noãn cũng không nghĩ tới là cô ta dẫm hỏng lương thực, khiến Hoắc Đại Khánh vô cùng tức giận.
Dù sao Hoắc Đại Khánh để lại cho cô ấn tượng là người giỏi chịu đựng.
Không nghĩ tới, hiện giờ Dương Thiên Chân chỉ thiếu ôm đùi Thẩm Lợi Dân kêu cha gọi mẹ.

Bởi vì đại đội trưởng lừa cô ta, cô ta không thể quay về Bắc Kinh của cô ta, không gặp được cha mẹ của cô ta.
Hơn nữa hiện giờ đại đội trưởng cũng không cần cô ta, cô ta thành một đứa bé đáng thương không nhà để về.
Dương Thiên Chân càng nghĩ càng ấm ức nhưng hôm nay khóc mãi không khóc được, bởi vì nước mắt đã chảy khô, cuối cùng trực tiếp gân cổ lên gào khan.
Thẩm Lợi Dân cũng bị cô ta làm ầm ĩ đau hết cả đầu, cho dù hôm nay cô ta khóc chết ở đây, ông ấy cũng không giúp được cô ta.
Dù sao chính sách còn đó, một chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức nho nhỏ như ông ấy không có năng lực lớn như vậy.
Đồng thời trong lòng còn mắng Hoắc Đại Khánh là lão già chết tiệt, nhìn củ khoai lang phỏng tay này, trong lòng tức tới mức chửi má nó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận