Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 312: Cháy đồ ăn

Nhìn thấy Lục Hướng Noãn cõng sọt, thì lập tức tiến lên đỡ xuống đất giúp cô.
“Đây là thứ gì thế, sao nặng như vậy?” Vương Hiểu Linh suýt nữa không đỡ nổi, suýt nữa làm đổ hết ra, cũng may Lục Hướng Noãn kịp thời phản ứng bảo vệ được nó.
“Tam thất.” Lục Hướng Noãn nói, nhìn dáng vẻ cau mày khó hiểu của Vương Hiểu Linh, cô lại mở miệng giải thích: “Dùng để giảm nhiệt cầm máu.”
“… Là cho… Tên súc sinh kia dùng sao?” Nghe Lục Hướng Noãn giải thích, rất lâu sau Vương Hiểu Linh mới nói mấy chữ này, hơn nữa tinh thần còn hơi hoảng hốt.
“Ừm.” Lục Hướng Noãn liếc mắt nhìn cô ấy một cái, sau đó rời mắt đi, uống một cốc nước sôi để nguội mới cảm thấy cổ họng dấy lửa dễ chịu hơn chút.
Vừa rồi người đàn ông thối kia vẫn luôn đi theo sau cô, nên cô không dám lấy đồ uống từ trong không gian ra uống.
Anh đi theo suốt một đoạn dài như vậy, khiến cô khát muốn chết.
“… Có thể… Không cứu không…” Vương Hiểu Linh đột nhiên không muốn anh ta còn sống, cho dù đó là một sinh mệnh.
“Lát nữa cô đi theo tôi.” Lục Hướng Noãn thản nhiên nói câu này xong, sau đó xoay người quay về phòng.
Có người sống còn khó chịu hơn đã chết.
Để lại Vương Hiểu Linh ngồi một mình trong sân phát ngốc.
Mãi đến khi trong không khí truyền đến mùi khó ngửi, Vương Hiểu Linh khịt mũi tiến về trước xem, phát hiện là truyền từ bên phòng bếp tới.
Nghĩ tới chắc chắn là đồ ăn mình nấu bị cháy, Vương Hiểu Linh vỗ đùi, nhanh chóng vào phòng bếp giải cứu.
Trong phòng đã khói đen dày đặc, Vương Hiểu Linh bị sặc liên tục ho khan, Lục Hướng Noãn đang nằm trên giường đất nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cũng đi giày vào đi ra.
Kết quả thấy được Vương Hiểu Linh và cái nồi đã cháy đen, bên trong nồi là đồ ăn đen thui không nhìn ra được là món gì.
“… Đây là ngoài ý muốn… Ngoài ý muốn…” Vương Hiểu Linh nhìn thấy Lục Hướng Noãn đi tới, giơ nồi bị cháy trong tay lên nhanh chóng giải thích với cô.
“Rửa sạch sẽ nồi đi.” Người không sao thì tốt, Lục Hướng Noãn nhìn cô ấy còn có thể nói còn có thể đi lại, thì biết không có chuyện gì, nói câu này xong thì đi ra ngoài.
Khi Lục Hướng Noãn rời đi, Vương Hiểu Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn nồi theo bản năng.
Dù sao nếu cái nồi này bị cháy hỏng, bán cô ấy đi cũng không bồi thường nổi.
Phải biết rằng thời buổi này mua nồi bạn không chỉ phải đến hợp tác xã mua bán trong huyện mua, còn không thể thiếu tiền và phiếu.
Giá của cái nồi hiện giờ cũng không rẻ, mà cô ấy thì không xu dính túi, hiện giờ đã nợ ngập đầu.
Cũng may lấy đồ ăn cháy đen ra, dùng xơ mướp lau sạch sẽ nồi, cũng không phát hiện nó bị cháy chỗ nào.
Lúc này Vương Hiểu Linh mới yên tâm.
Nhưng mà cô ấy vốn định hôm nay cải thiện đồ ăn, xem ra là không được, chẳng qua hơi tiếc hôm nay khi thím Tú Lan tan làm đã dẫn cô ấy đến vườn rau nhà thím ấy hái rau.
Khi ăn cơm.
Lục Hướng Noãn nhìn đồ bị cháy đen trên bàn, tay cầm đũa nghĩ một lát, cuối cùng cô vẫn không gắp nổi.
Cô chỉ gắp dưa muối mặn đến phát khóc kia, ít nhất ăn vào không bị tiêu chảy.
Cô rất muốn tự thể nghiệm cổ vũ cô ấy, ca ngợi tay nghề nấu ăn của cô ấy, nhưng mà người nhỏ trong đầu cô không cho.
Vương Hiểu Linh thấy Lục Hướng Noãn không ăn, cũng không tức giận, trái lại kéo đồ ăn bị cháy về phía mình.
Tuân theo nguyên tắc không lãng phí, cô ấy ăn hết miếng này tới miếng khác, ngay cả bánh bột ngô kia lông mày cũng không nhíu lại nuốt nó xuống.
Lục Hướng Noãn nghi ngờ hỏi: “Có thể ăn sao?”
Vương Hiểu Linh nuốt miếng bánh trong miệng xuống, mới nói chuyện: “Ừm.”
Lục Hướng Noãn vươn tay gắp một miếng, tốc độ nhanh tới mức Vương Hiểu Linh muốn ngăn cản nhưng không ngăn cản nổi, bởi vì đồ ăn đã tiến vào trong miệng.
Thật đắng, đây là cảm thụ đầu tiên của Lục Hướng Noãn khi cho vào miệng, nhưng nhìn vẻ mặt thấp thỏm bất an của Vương Hiểu Linh, cô vốn muốn nhả ra lại nuốt vào.
“Đừng ăn.” Lục Hướng Noãn đứng dậy, “đoạt” lấy đồ ăn trong tay cô ấy sau đó ném sang một bên.
Cô còn nhân tiện đẩy tương dưa leo Vương Quế Anh mang cho cô hai ngày trước nhưng cô vẫn luôn không ăn tới trước mặt Vương Hiểu Linh.
“… Nó còn… Có thể ăn.” Vương Hiểu Linh yếu ớt nói.
Lục Hướng Noãn không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái.
Ý trong ánh mắt đã vô cùng rõ ràng, Vương Hiểu Linh sợ tới mức lập tức rút tay đang vươn ra về, sau đó vùi đầu ăn cơm.
Mà Lục Hướng Noãn ăn cơm xong trực tiếp đưa đồ ăn bị cháy cho Phú Quý nhà cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận