Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 130: Lần này miễn phí, lần sau tôi sẽ thu phí

Khi Lục Hướng Noãn đang chuẩn bị xách hành lý vào nhà, thì bị Vương Hiểu Linh đoạt lấy mất.
“Tôi không còn bánh bột ngô.”
“Lần này miễn phí, lần sau tôi sẽ thu phí.” Vương Hiểu Linh nói xong thì cõng hành lý của cô đi vào trong phòng nữ ở.
Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn thấy thế cũng nhanh chóng hành động, chỉ có Dương Thiên Chân ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn người ta không còn bóng dáng lúc này cô ta mới nhớ tới chuyện xách đồ vào nhà.
Nhưng mà hành lý quá nặng, ngay cả tay nải nhỏ nhất cũng khiến tay cô ta đỏ lên, cô ta tức giận đạp nó hai cái xả giận cho mình.
Sau khi Vương Hiểu Linh vào nhà thì đặt hành lý xuống, sau đó quay đầu nhìn Lục Hướng Noãn không nói một lời:
“Cô ngủ ở đâu?”
Tuy trên giường đất đã có hai nữ sinh ngủ, nhưng mà giường đất này rất rộng, cho dù thêm ba bọn họ vẫn còn rộng rãi.
Cô ấy ngủ ở đâu cũng không sao cả, quan trọng là Lục Hướng Noãn ngủ ở đâu.
So với Dương Thiên Chân kia, cô ấy vẫn thích Lục Hướng Noãn hơn.
Lục Hướng Noãn nhìn thoáng qua một lát, trực tiếp dùng ngón tay chỉ một vị trí bên ngoài:
“Ngủ ở đây.”
Ngủ ở đây thanh tịnh hơn nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là cô ngủ không thành thật, thích đá chăn.
“Được, tôi sẽ ngủ ở bên cạnh cô, cô không chê đúng không?” Vương Hiểu Linh cẩn thận nhìn cô, sợ bị cô từ chối.
“Giường đất này không phải của nhà tôi, cô muốn ngủ ở đâu thì ngủ.” Khi Lục Hướng Noãn nói chuyện lấy khăn lông cũ, còn có một cái ca tráng men rớt sơn ra ngoài.
Hai thứ trên tay cô đều cướp được từ Lục gia, không tính là mới cũng không tính là cũ, vừa vặn có thể dùng đánh yểm trợ.
Lục Hướng Noãn không tính toán để lộ mình có tiền ở nông thôn này, cô sợ phiền phức, càng sợ người tới cửa tống tiền, giống y như ruồi bọ vây quanh cô bay loạn.
Dù sao thứ như nhân tính, khiến bạn khó mà hiểu nổi.
“Lục Hướng Noãn, tôi không xách được đồ, cô xách giúp tôi được không.” Dương Thiên Chân nhìn thấy Lục Hướng Noãn đi ra, chạy nhanh tới ngăn cô lại, mở đôi mắt to vô cùng đáng thương cầu xin cô.
“Tránh ra.” Lục Hướng Noãn không có chút tình cảm nói.
“Cô giúp tôi đi mà.” Dương Thiên Chân vẫn ngăn cản đường cô đi, không cho cô đi.
“Cô không xách nổi, tôi có thể xách nổi ư?”
“Không phải là cô béo…” Ý thức được mình nói sai Dương Thiên Chân nhanh chóng che miệng mình lại.
Lục Hướng Noãn cười mỉa trong lòng một tiếng, mở miệng không khách sáo: “Tôi béo sao, là ăn gạo nhà cô hay là ăn đồ ăn nhà cô.”
“Tôi không có… Ý này…” Dương Thiên Chân nhanh chóng xua tay.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không muốn nhìn cô ta diễn, trực tiếp kéo tay cô ta đẩy sang một bên, sau đó đi múc nước.
Mà Dương Thiên Chân tức tới mức dậm chân, nhưng mà không có biện pháp, hành lý phải xách về phòng, vì thế cô ta đi vào phòng tìm Vương Hiểu Linh, bảo cô ấy xách giúp mình, dù sao Vương Hiểu Linh có nhiều sức lực.
Vương Hiểu Linh nghe cô ta nói như vậy không hề nghĩ ngợi từ chối, hiện giờ cô ấy ước gì phủi sạch quan hệ với cô ta, sao còn có thể giúp cô ta làm việc.
Còn có dáng vẻ cao cao tại thượng vênh váo đắc ý của Dương Thiên Chân nữa, khiến Vương Hiểu Linh không thích nổi.
Cô ấy không phải nha hoàn của Dương Thiên Chân, dựa vào cái gì phải làm việc cho cô ta.
“Tôi cho cô ăn socola, như vậy được chưa.” Dương Thiên Chân nói xong thì lấy socola trong túi đưa cho cô ấy.
Thứ này là cha cô ta nhờ người mang từ nước ngoài về cho cô ta, không có nhiều lắm, đều bị mẹ cô ta đưa hết cho cô ta, bảo để cô ta xuống nông thôn ăn.
Vương Hiểu Linh chắc chắn chưa từng ăn thứ này, cô ta không tin Vương Hiểu Linh không động lòng, cuối cùng cô ấy cũng phải xách hành lý cho mình mà thôi.
Nhưng thật sự khiến cô ta thất vọng rồi, Vương Hiểu Linh không thèm nhìn một cái trực tiếp từ chối, thậm chí còn chê cô ta ầm ĩ, đi ra ngoài tìm Lục Hướng Noãn nhìn xem cô đang làm gì.
“Lục Hướng Noãn cho cô bánh bột ngô cô xách hành lý giúp cô ta, tôi đã cho cô socola rồi mà. Vương Hiểu Linh, có phải cô chưa từng ăn socola hay không, ăn rất ngon.” Dương Thiên Chân đuổi theo, bóc vỏ ngoài socola đưa tới trước mặt cô ấy.
“Tôi không hiếm lạ.”
Giao dịch giữa cô ấy và Lục Hướng Noãn được thành lập bình đẳng đôi bên cùng có lợi, cho nên cô ấy vui vẻ làm, nhưng mà Dương Thiên Chân thì không được.
Giao dịch với Dương Thiên Chân khiến cô ấy cảm thấy mình bị hạ thấp, loại quan hệ không bình đẳng này khiến cô ấy rất khó chịu.
Cho nên cho dù hôm nay cô ta đâm thủng trời, mình cũng không giúp cô ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận