Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 949: Mẹ con bình an

“Ngủ thiếp đi rồi, bụng khâu rất nhiều mũi. Đại đội trưởng, ông tìm bác sĩ này đâu ra thế? Lợi hại như vậy, đây là lần đầu tiên bà già như tôi thấy có người rạch bụng lấy đứa bé ra, vậy mà còn sống.”
Vương Đại Đảm cau mày nói: “Rạch bụng lấy đứa bé ư?”
Mà những người khác thì chân mềm nhũn, người run lẩy bẩy, thực sự là do lời nói của bà ba hơi đáng sợ.
Bà ba Lâm gia gật đầu:
“Đúng vậy, dùng kéo rạch bụng, sau đó lấy đứa bé ra, lại dùng kim khâu lại. May mà có nữ đồng chí kia, nếu không Hồng Hạnh và đứa bé trong bụng cô ấy…”
Những lời phía sau, bà ba Lâm gia không nói nữa, nhưng mà mọi người bao gồm Vương Đại Đảm đều biết, mọi người ở đây lập tức yên tĩnh trở lại.
Đột nhiên Ngưu Xuân Hoa vợ Vương Đại Đảm mở miệng:
“Đợi Hồng Hạnh tỉnh lại, chúng ta tìm cơ hội cảm ơn nữ đồng chí người ta, không thể để người ta giúp không công được, người ta là ân nhân cứu mạng của đại đội Thanh Sơn chúng ta.”
Những người khác nghe thấy Ngưu Xuân Hoa nói như vậy, cả đám gật đầu đồng ý, mà Vương Đại Đảm cũng có ý này, xem như không mưu mà hợp với vợ ông ấy.
Cho nên mọi người bàn bạc hai ngày nữa sẽ đến khu đại viện người nhà cảm ơn nữ đồng chí cứu Hồng Hạnh.
Còn cảm ơn thế nào, Vương Đại Đảm đã nghĩ xong, dùng dưa hấu của đại đội Thanh Sơn bọn họ đi, sau đó lại đến hợp tác xã mua bán mua ít đồ qua.
Mọi người không có ý kiến gì đối với đề nghị này của Vương Đại Đảm, nhưng mà chuyện mua đồ, mọi người quyết định mỗi nhà góp một ít, không thể để ông ấy bỏ ra toàn bộ.
Bên kia đám Lục Hướng Noãn về nhà, sau khi chia tay với Hồ Ái Hương còn có Trình Hiểu Yến, Lục Hướng Noãn kéo cơ thể mệt mỏi về phòng nằm.
Cổ họng khát khô, Lục Hướng Noãn uống ừng ực một cốc nước linh tuyền, không chỉ cổ họng thoải mái, cơ thể cũng có sức lực như không dùng hết.
Chẳng qua bụng không ngừng sôi ùng ục, giữa trưa chỉ ăn hai bát mì cá, đi vệ sinh mấy chuyến là tiêu hóa hết, tính ra cô đã tám chín giờ chưa ăn gì.
Lục Hướng Noãn vẫn chẳng muốn nấu nướng, vì thế cô lấy một suất cơm khoai tây thịt bò ra ăn.
Ăn nước canh khoai tây cùng với thịt bò hầm nát, mùa hè này lại phối thêm một cốc trà lạnh, khỏi phải nói thoải mái cỡ nào.
Lục Hướng Noãn mới gắp hai miếng thịt lên ăn, thì nghe thấy bên ngoài có người gọi cô, vì thế cô vội vàng ném đồ ăn vào không gian, sau đó không quên lấy khăn tay ra lau miệng sạch sẽ, mới đẩy cửa đi ra ngoài.
“Chị dâu.”
Người tới là Trình Hiểu Yến, một tay cầm bát, tay còn lại cầm hai cái bánh bột ngô.
Trình Hiểu Yến cười nói:
“Chị nghĩ tới xế chiều hôm nay em chắc chắn mệt muốn chết, cho nên tới đây đưa ít đồ ăn cho em, em đừng ghét bỏ, tốt xấu gì cũng nên ăn một ít. Con người là sắt cơm là thép, không thể để bị đói.”
Vốn dĩ là chồng cô ấy Vương Chí Cường vốn định đưa tới, nhưng cô ấy nghĩ hiện giờ trong nhà Lục Hướng Noãn chỉ có mình cô, vì tránh những phiền phức không cần thiết nên để cô ấy mang tới.
“Chị dâu, làm phiền chị quá.”
Lục Hướng Noãn khách sáo nói xong thì nhận lấy bát còn có bánh bột ngô trong tay Trình Hiểu Yến, sau đó về phòng tìm bát của mình đổ vào, rồi đưa bát đã dùng nước rửa sạch sẽ cho Trình Hiểu Yến.
Nhà Trình Hiểu Yến không có điều kiện như nhà Lục Hướng Noãn, cho nên phương diện ăn có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, bình thường làm bánh bột ngô đều là bột ngô trộn lẫn bột mì cao lương, lại kèm thêm bát cháo gần như là canh suông, nhưng mà nhà bọn họ đều ăn như thế.
Khi tới, Trình Hiểu Yến chỉ sợ Lục Hướng Noãn ghét bỏ, kết quả là cô ấy suy nghĩ nhiều.
Thấy sắc trời không còn sớm, Trình Hiểu Yến không ở lại lâu, vội vàng cầm bát đi về nhà.
Trước khi tới cô ấy mới dỗ Vương Ái Dân ngủ, rửa tay xong là ngựa không dừng vó đưa cơm cho Lục Hướng Noãn, thực sự là không nhàn rỗi một giây.
Lục Hướng Noãn nhìn người đi xa, đóng cửa lại xoay người về phòng ăn cơm.
Còn có bát cháo và hai cái bánh bột ngô Trình Hiểu Yến đưa tới, Lục Hướng Noãn trộn cơm thịt bò khoai tây ăn cùng.
Đã ăn quen lương thực tinh nên ăn lương thực thô hơi khô, bánh bột ngô mắc kẹt trong cổ họng không lên nổi cũng không xuống nổi, cuối cùng Lục Hướng Noãn uống hết bát nước cơm kia xong, mới xem như nuốt được miếng bánh bột ngô.
Bánh bột ngô còn lại Lục Hướng Noãn thực sự không ăn nổi, cho nên ném vào trong không gian tính toán sáng mai ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận