Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 616: Mau ngủ đi

“Tay nghề tiến bộ không ít đâu.” Lục Hướng Noãn nếm thử miếng thịt gà cười khích lệ.
Con người ấy à phải được khen, khen mới có động lực, có động lực mới có lần kế tiếp.
Chuyện này là Hứa Nhạc nói với cô.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lục Hướng Noãn ăn hăng say, khóe mắt tràn ra ý cười:
“Lần sau anh sẽ không ngừng cố gắng.”
Lục Hướng Noãn thấy anh vẫn luôn nhìn mình ăn, thì có chút ngượng ngùng.
Cô nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, mới chậm rãi mở miệng nói: “Anh nhìn em làm gì, anh cũng ăn đi.”
Hoắc Cảnh Xuyên không hề nghĩ ngợi nói: “Anh không đói bụng.”
“3.”
“2.”
Lục Hướng Noãn còn chưa đếm đến 1, Hoắc Cảnh Xuyên đã bại trận, quay đầu về phòng múc một bát canh gà.
Chẳng qua trong bát anh đều là mấy thứ khó gặm như chân gà, đầu gà, cổ.
Rất rõ ràng, Hoắc Cảnh Xuyên đã gắp hết những chỗ có thịt ngon trên người con gà vào trong bát của Lục Hướng Noãn.
Mà Lục Hướng Noãn cũng chú ý tới, cô nhíu mày bảo Hoắc Cảnh Xuyên lại gần.
Tuy Hoắc Cảnh Xuyên có chút không rõ nguyên do, nhưng vẫn thành thật nghe lời đi tới, chẳng qua đặt bát lên bàn.
“Bưng bát của anh tới đây.” Lục Hướng Noãn gắp một cái đùi gà trong bát mình ra, cố ý nghiêm mặt nói.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên cũng nhìn ra được cô muốn làm gì: “Em ăn đi, anh không thích…”
“Anh không thích ăn thứ này, có phải anh định nói câu này đúng không? Hoắc Cảnh Xuyên, em không phải là đứa bé ba tuổi, anh không lừa được em đâu.
Nếu anh muốn tiếp tục ở bên nhau thì phải nghe em, em không cần anh tự mình cho rằng rất tốt với em như vậy.”
Anh đối xử tốt với cô, Lục Hướng Noãn có thể cảm nhận được, nhưng cô không cần kiểu như vậy.
Tình yêu mà cô muốn là anh tốt, em cũng tốt, hai bên đều tốt.
Mà không phải một người trả giá từ một phía, nếu là như vậy tình cảm của hai người sẽ không lâu dài.
“Sau này đừng nói mấy lời như vậy.” Hoắc Cảnh Xuyên nghe cô nói muốn tách ra, trong lòng tức giận và khủng hoảng, lập tức đi tới.
“Vậy rốt cuộc anh có nghe em nói hay không.”
“Nghe.” Hoắc Cảnh Xuyên vẫn thỏa hiệp.
Đùi gà ăn được hôm nay, là đùi gà ăn ngon nhất đời này Hoắc Cảnh Xuyên từng ăn, không có thứ gì sánh nổi.
Khi chiều Hoắc Cảnh Xuyên lại thay nước cho túi nước ấm lần nữa, làm xong cơm tối cho cô.
Lần này thật sự không làm phiền Vương Quế Anh.
Hoắc Cảnh Xuyên tự mình mò mẫm, nấu một bát canh trứng, lại nấu thêm bát cháo.
Lấy cải bẹ xanh trong hầm ra, cắt nó thành từng đoạn dùng dầu mè quấy một lát, rồi bưng tới cho Lục Hướng Noãn.
Mà Lục Hướng Noãn cũng không khiến anh thất vọng, đồ ăn trên bàn đều được cô ăn sạch.
Nhìn cô ăn xong, lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó bưng bát đũa cô ăn xong đi đến phòng bếp rửa.
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên giống y như con ong mật nhỏ chăm chỉ, anh luyến tiếc dừng lại một giây.
Rửa xong anh lại ngồi xổm trước bệ bếp nấu một nồi đầy nước gừng đường đỏ cho Lục Hướng Noãn, đặt trên bàn bên cạnh giường cô.
Để lại cho cô uống lúc tối.
Còn ga trải giường vỏ chăn Lục Hướng Noãn để ở góc xó cũng bị anh lục ra, cầm nó đi ra ngoài.
“Để đó đi đừng động vào, đến lúc đó em sẽ giặt.” Lục Hướng Noãn nhìn thấy anh như vậy, lập tức ngồi dậy muốn ngăn cản anh.
“Ngoan một chút, mau đi ngủ đi.” Hoắc Cảnh Xuyên xoa đầu cô gái nhỏ, ngay sau đó không quay đầu lại ôm ga trải giường vỏ chăn bẩn rời đi.
Mà cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng chấp nhận số mệnh, anh muốn làm gì thì làm đi.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn vết máu to trên ga trải giường vỏ chăn, trong lòng thấp thỏm, sắc mặt rất khó coi.
Nhưng mà anh lập tức ra tay giặt sạch vết máu bên trên.
Mùa đông ở Đông Bắc rất lạnh, nước càng lạnh đến thấu xương, mà Hoắc Cảnh Xuyên giống như là không cảm nhận được, tay đặt trong chậu chậm rãi lau vết máu kia.
Không biết qua bao lâu sắc trời tối hơn, Hoắc Cảnh Xuyên mới phơi ga trải giường và vỏ chăn lên.
“Hoắc Cảnh Xuyên, anh phải đi sao?” Lục Hướng Noãn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, xuống khỏi giường, sau đó khoác áo khoác đi ra.
Áo khoác quân đội trên người Lục Hướng Noãn là Hoắc Cảnh Xuyên tặng cho cô, đồng thời mấy ngày nay Lục Hướng Noãn vẫn luôn tính toán nên trả lại anh thứ gì mới tốt.
Vì thế cô lục lọi trong không gian rất lâu, quá tốt thì không được, còn dễ bị lộ, quá kém Lục Hướng Noãn cảm thấy không tốt lắm, cho nên vẫn luôn chậm trễ.
Nhìn thấy đèn dầu trong phòng cô gái nhỏ đã tắt, Hoắc Cảnh Xuyên cho rằng cô gái nhỏ đã ngủ, vì thế không quấy rầy cô muốn rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận