Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 913: Đạt thành mục đích

Bối cảnh gia đình của cô khi cô và Hoắc Cảnh Xuyên kết hôn đã điều tra qua, cho nên nói gì cũng sẽ sai, thay vì bị người ta hoài nghi, còn không bằng bịa ra một người có lẽ.
Vừa vặn điều tra không có chứng cứ, hỏi chính là đã chết, thời buổi này chết không rõ ràng không ít.
Hồ Ái Hương nghe xong cảm khái:
“Đây là người tốt có báo đáp tốt, người sống một đời, vẫn nên làm nhiều việc thiện chút, như vậy mới có kết quả tốt.”
Lục Hướng Noãn chỉ cười không bày tỏ ý kiến, không nói chuyện, ngay sau đó tiếp tục lên núi tìm kiếm thảo dược cô cần.
Có câu nói là làm người tốt mệnh không dài, tai họa để lại ngàn năm, cho tới bây giờ cô không tin mấy lời người tốt có báo đáp tốt, cô chỉ tin bốn chữ không thẹn với lòng.
Mới đi được không bao lâu, Lục Hướng Noãn phát hiện một vùng địa hoàng hoang dại, đây là một trong những loại thảo dược cô muốn tìm hôm nay, nhưng mà cần mang về nhà bào chế làm thục địa hoàng mới làm thuốc được.
Thực ra sinh địa hoàng cũng có thể làm thuốc, chẳng qua công dụng khác, Lục Hướng Noãn cần bổ huyết tư âm, chỉ có thục địa hoàng là thích hợp nhất.
Lục Hướng Noãn vừa dạy Hồ Ái Hương phân biệt thảo dược, vừa dùng xẻng đào địa hoàng.
Rễ cây địa hoàng rất nhỏ, khi đào dễ bị đứt, cho nên cần đặc biệt kiên nhẫn và cẩn thận.
Còn Hồ Ái Hương thì nghe vô cùng nghiêm túc, còn học Lục Hướng Noãn dùng xẻng đào địa hoàng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lục Hướng Noãn và Hồ Ái Hương phải mất hơn một tiếng mới đào xong đống địa hoàng trước mặt.
Cái sọt Lục Hướng Noãn mang tới cùng đã sắp đầy.
Hồ Ái Hương sợ Lục Hướng Noãn mệt, cho nên nhận lấy sọt cõng trên lưng mình, hai người tiếp tục đi vào trong.
Lăn lộn một lát như thế, thực sự bị Lục Hướng Noãn tìm được không ít dược liệu, cây ích mẫu, ô đầu…
Đều là thuốc Hồ Ái Hương có thể sử dụng.
Mà Hồ Ái Hương tuy mệt, nhưng cũng thu hoạch được không ít, ít nhất nhận ra được một ít trung dược, cô ấy vì giúp đỡ được Lục Hướng Noãn mà cảm thấy vui vẻ.
Thấy trời sắp đen Lục Hướng Noãn kết thúc công việc, dẫn theo Hồ Ái Hương xuống chân núi, còn chưa xuống núi trời đã đen không ít.
Hai người nương theo ánh trăng xuống núi, mà Hoắc Cảnh Xuyên và Lưu Quốc Diệu ở khu đại viện thì sốt ruột muốn chết.
Bởi vì không thấy vợ bọn họ.
Hai người đi tới nhà Trình Hiểu Yến, vừa hỏi mới biết Lục Hướng Noãn và Hồ Ái Hương lên núi hái thuốc.
Trời tối như vậy còn chưa trở về, sợ Lục Hướng Noãn xuất hiện ngoài ý muốn Hoắc Cảnh Xuyên giống như nổi điên chạy ra ngoài, mà Lưu Quốc Diệu cũng không cam lòng yếu thế đuổi theo sau.
Bởi vì vợ anh ta cũng ở trên núi.
Nếu vợ anh ta xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không sống nổi mất.
Chẳng qua lúc này Lục Hướng Noãn lại gặp phiền phức, vừa rồi khi xuống núi chỉ chú ý tới đi đường, không chú ý tới nguy hiểm đang tới gần cô.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hồ Ái Hương vì bảo vệ cô mà bị rắn cắn, hiện giờ đã rơi vào hôn mê.
Còn con rắn độc cắn Hồ Ái Hương, đã bị Lục Hướng Noãn dùng đồ đập chết, đặt trong sọt.
Là một con rắn cạp nong dài đến hơn 1 mét.
Lục Hướng Noãn không rảnh lo chuyện khác, khom người bắt đầu xử lý vết thương cho Hồ Ái Hương.
Nếu không kịp thời xử lý sẽ nguy hiểm đến tính mạng, dù sao rắn cạp nong là loài rắn độc tính mạnh nhất ở Hoa Quốc, tỉ lệ tử vong cực cao.
Lục Hướng Noãn xử lý miệng vết thương đơn giản xong, ném sọt xuống đất rồi cõng Hồ Ái Hương về nhà.
Vết thương trên người Hồ Ái Hương cần phải nhanh chóng tiêm huyết thanh, mà trong nhà Lục Hướng Noãn có huyết thanh tinh luyện trên người rắn cạp nong lúc trước.
Tuy Hồ Ái Hương hơi mập nhưng đối với Lục Hướng Noãn có sức lực như hiện giờ mà nói, cõng cô ấy không phí sức lực gì, cho dù là như thế cô cũng không dám dừng lại.
“Vợ!” Hoắc Cảnh Xuyên tiến đến tìm kiếm Lục Hướng Noãn thấy được cô ở phía xa, vì thế chạy nhanh tới trước mặt Lục Hướng Noãn.
Nhìn Lục Hướng Noãn cõng Hồ Ái Hương bị thương, lông mày anh nhíu chặt lại: “Chị dâu bị làm sao vậy?”
“Bị rắn cắn, Hoắc Cảnh Xuyên, không có thời gian nữa, mau về nhà.”
“Để anh.” Hoắc Cảnh Xuyên nhận lấy Hồ Ái Hương từ trên người Lục Hướng Noãn, cõng cô ấy chạy nhanh về nhà.
Lưu Quốc Diệu theo sau tới nhìn Hồ Ái Hương dựa vào người Hoắc Cảnh Xuyên nhắm chặt mắt, sợ tới mức hồn sắp không còn:
“Chị dâu cậu… Bị làm sao thế…”
Lục Hướng Noãn nói: “Sư trưởng, lát nữa nói sau, bệnh của chị dâu quan trọng hơn, anh mau tránh ra.”
Lưu Quốc Diệu lùi về sau theo bản năng, mà Hoắc Cảnh Xuyên được nhường đường chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận