Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 276: Chém

“Cho cô dao, tự cô nhìn mà làm, nếu không quản được nửa người dưới của mình, vậy thì chém nó, tránh cho lại đi ra ngoài gây họa cho người khác.” Lục Hướng Noãn đưa dao trong tay cho cô ấy.
Ánh mắt sắc bén.
Đối với kẻ ác này, bạn chỉ có thể ác hơn anh ta, nhưng đừng hi vọng có thể sử dụng lòng tốt cảm hóa anh ta.
Chó không thay đổi được ăn phân, huống chi anh ta là loại ác đến tận xương cốt.
Nếu hôm nay không cẩn thận để anh ta thực hiện được, vậy một cô gái êm đẹp như Vương Hiểu Linh sẽ bị anh ta hủy hoại.
Thiến anh ta, xem như hời cho anh ta.
Hơn nữa cũng không thể cho anh ta cơ hội thở dốc, nếu không đợi ngày nào đó anh a sẽ cắn ngược lại bạn, cho bạn một đòn trí mạng.
Đến lúc đó, cho dù bạn muốn hối hận cũng không còn thời gian.
“… Chém…” Vương Hiểu Linh nghe thấy những lời này của cô thì trực tiếp ngây ngốc, đôi tay run rẩy nắm lấy dao phay mà Lục Hướng Noãn đưa, run rẩy không ra tay được.
Cúi đầu nhìn thứ ghê tởm kia, chân Vương Hiểu Linh phát run xụi lơ ngã xuống mặt đất.
Cô ấy không làm được.
Lục Hướng Noãn cũng không đi đỡ, cúi đầu nhìn cô ấy, trong mắt không có chút tình cảm.
Bởi vì có thể giúp cô ấy chỉ có bản thân cô ấy, người khác có thể giúp được cô ấy nhất thời, không giúp được cô ấy cả đời.
“Không làm được sao? Anh ta đã làm ra chuyện không bằng cầm thú với cô, vì sao cô không thể? Hay là cô mềm lòng, không nỡ ra tay?
Nhưng mà cô đã quên một chuyện, bây giờ cô buông tha cho anh ta, nhưng mà sáng ngày mai đại đội sẽ lan truyền về chuyện xảy ra tối nay. Cho dù là cô chủ động hay bị cưỡng ép, kết cục cuối cùng đều là tác phong của cô có vấn đề, quan hệ nam nữ rất loạn.
Một khi định tội này, không cần tôi nói tiếp cô cũng hiểu.
Nếu không chính là cô cam chịu gả cho anh ta, nhưng mà gả cho người như vậy, cô cam tâm không? Lúc trước cô chạy thoát khỏi Bắc Kinh đến nông thôn Đại Đông Bắc này, còn không phải vì tránh kết hôn sao?
Nhân sinh của cô còn rất dài, vì sao phải lãng phí thời gian trên người loại cặn bã này, trực tiếp thiến anh ta làm thái giám. Tôi đã nói những lời nên nói, còn cô muốn làm thế nào là chuyện của cô.” Lục Hướng Noãn nói từng chữ từng câu.
Cô thật sự hiếm khi nói ra một đống như vậy, đặc biệt là hiện giờ cô đang ngủ, nói một lát cô có chút khát nước.
Nếu chuyện này đổi thành cô, cô không chỉ thiến anh ta, còn muốn chém anh ta thành tám mảnh, ném ra sau núi cho chó sói ăn.
Lục Hướng Noãn nói xong, cô lập tức vòng tay trước ngực rời đi.
Nếu bản thân không đứng dậy nổi, người khác đến đỡ kiểu gì cũng không có tác dụng.
Không đợi cô đi hai bước, Lục Hướng Noãn lập tức nghe thấy giọng nói hơi kiên định của Vương Hiểu Linh:
“Tôi thiến.”
Lục Hướng Noãn nói rất đúng, nhân sinh của cô ấy còn dài, nhưng mà tuyệt đối không thể lãng phí trên người súc sinh này.
Nghĩ tới mình phải sống với súc sinh này, Vương Hiểu Linh ước gì có thể tìm cái cây treo cổ giải thoát.
Lục Hướng Noãn nghe thấy cô ấy nói như vậy, khóe miệng nhếch lên ý cười sau đó xoay người lại thu hồi tươi cười kia.
Cuối cùng cũng không cô phụ chờ mong của mình đối với cô ấy.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ẩn nấp ở chỗ tối nghe thấy Lục Hướng Noãn nói như vậy, trong mắt ngoại trừ thưởng thức thì không còn thứ khác.
Là cô gái anh thích.
Nhưng mà lại nhìn về phía Tam Ma Tử nằm trên đất, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh như băng.
Em ra giáo huấn lúc trước của anh không có tác dụng.
“Chém thì chém nhanh lên, nếu không dông dài lát nữa bị người ta thấy thì không tốt.” Lục Hướng Noãn ở bên cạnh thúc giục, bởi vì cô còn phải dành thời gian quét dọn hiện trường, kết thúc cho cô ấy.
Không thể để người ta hoài nghi lên người Vương Hiểu Linh, xem như báo đáp ân cứu mạng lần trước của cô ấy.
Vương Hiểu Linh nghe cô nói như vậy, hít sâu ba hơi, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Tam Ma Tử, ánh mắt ý vị không rõ nhìn công cụ phạm tội của anh ta.
Rất lâu sau, chỉ thấy cô ấy giơ tay chém xuống thứ kia, mắt nhắm lại, trong lòng thấp thỏm, chém nó ra.
Tam Ma Tử truyền ra tiếng kêu rên, nhưng mà không tỉnh lại.
Cô ấy ngại dơ lập tức ném dao đi, trên tay dính đầy máu tươi, làm xong chuyện này cả người Vương Hiểu Linh ngu dại đứng yên tại chỗ.
Lục Hướng Noãn cũng biết hôm nay bức cô ấy tới cực hạn, không thể lại bức cô ấy nữa, nên dứt khoát bảo cô ấy nhường vị trí, bởi vì đứng như vậy rất vướng bận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận