Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 67: Chọc tức

Lục Quốc Khánh nhanh chóng vươn tay đoạt lấy, kết quả không đoạt được, còn suýt nữa khiến eo ông ta bị trật.
“Hai chân đã sắp bước vào quan tài rồi, đừng học người trẻ tuổi bọn tôi thích lăn lộn, nếu không không lâu sau bộ xương già này của ông sẽ tan thành từng mảnh. Đến lúc đó ông nằm trên giường giống y như người tàn phế, động một tí là cần người chiếu cố, mẹ kế ác độc của tôi còn trẻ như vậy có thể nhịn được ư? Không đội nón xanh cho ông đã là tính tốt, huống hồ tôi chỉ xin ít tiền, lại không phải muốn mạng ông, ông đâu cần keo kiệt như thế.”
“Mày…” Những lời này chẳng ra sao, Lục Quốc Khánh bị cô kích thích suýt nữa không nhịn được.
Cuối cùng ông ta không nhịn nổi nữa, cởi giày ra ném về phía Lục Hướng Noãn.
“Chân quá thối, nhìn là biết thường ngày ông không chú ý tới việc vệ sinh, đã có nấm chân rồi, rảnh rỗi thì bảo mẹ kế ác độc của tôi rửa chân cho ông nhiều chút.” Lục Hướng Noãn tràn ngập ghét bỏ ném ngược giày trên tay về.
Tính chính xác khá tốt, trực tiếp ném trúng trán Lục Quốc Khánh.
Còn mẹ kế ác độc mà Lục Hướng Noãn nói, hiện giờ mềm nhũn vô lực nằm trên đất, trong lòng đã mắng hết mười tám đời tổ tông của cô.
Cũng mặc kệ Lục Quốc Khánh ở phía sau tức tới mức dậm chân, Lục Hướng Noãn lấy được tiền đứng dậy muốn đi.
Cô thoáng thấy cơm chưa ăn hết trên bàn cơm thì tiến lên trước, không “cẩn thận” va trúng cái bàn, khiến đĩa còn có bát lập tức rơi đầy xuống đất, nát nhừ.
“A, không cẩn thận va trúng, lát nữa ông bảo người phụ nữ nằm trên đất dọn dẹp đi, tôi còn có việc đi trước.”
Lục Hướng Noãn nhìn Lục Quốc Khánh tức giận nhưng không thể xả ra, trong lòng vô cùng vui sướng, liếc mắt nhìn bọn họ với vẻ khiêu khích một cái, sau đó không quan tâm ra cửa rời đi.
Ngay khi bọn họ cho rằng tai họa Lục Hướng Noãn đã rời đi, đang chuẩn bị thả lỏng.
Đâu biết Lục Hướng Noãn giống y như tiểu ác ma, ló đầu ra nói:
“Đừng nghĩ tới chuyện chỉnh chết tôi thế nào ở sau lưng tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì, các người đừng mơ sống tốt, mọi người cùng nhau xuống dưới bồi người mẹ đã chết của tôi đi.”
Cảnh cáo xong, cô tiêu sái nghênh ngang rời đi.
“Lão Lục, con nhóc này chính là tai họa, không thể để lại.” Lúc này Vương Phượng Kiều cũng đã khôi phục lại, đầu bà ta giống y như ổ gà, chạy nhanh tới trước mặt ông ta tố cáo Lục Hướng Noãn.
Lục Quốc Khánh không nói chuyện, ngồi trên ghế hút thuốc, đợi điếu thuốc trên tay ông ta hút hết, ông ta dẫm tàn thuốc dưới chân nhìn lướt qua ba người.
“Em đi theo anh.” Sau khi nói với Vương Phượng Kiều xong, ông ta lập tức đi vào phòng ngủ.
Vương Phượng Kiều trấn an con trai xong, hứa hẹn buổi tối lại làm thịt kho tàu, sau đó nhanh chóng đi tìm Lục Quốc Khánh.
“Cần cô có tác dụng gì, vừa rồi không biết giúp tôi chống đỡ một chút.” Lục Hồng Tinh tiến lên đạp Lục Thải Liên một cái, hoàn toàn không màng người nọ là chị gái mình.
Lục Thải Liên giận mà không dám nói gì, cho dù thường ngày cô ta hoành hành, nhưng gặp thổ hoàng đế trong nhà như Lục Hồng Tinh, cũng chỉ có thể chịu đựng.
Ai bảo cậu ta là con trai duy nhất trong nhà, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu nghiến răng, móng tay khảm sâu vào trong thịt cũng không nhận thấy.
Lục Quốc Khánh và Vương Phượng Kiều ở trong phòng mưu đồ bí mật rất lâu mới đi ra, nhìn mặt đất vô cùng hỗn loạn, Vương Phượng Kiều đi tới bảo con gái nhanh chóng thu dọn.
“Mẹ, đầu con đau, mẹ dọn dẹp đi, con về phòng nằm một lát.” Lục Thải Liên không làm, dù sao trước đây những việc trong nhà như vậy đều do con nhóc chết tiệt Lục Hướng Noãn kia làm, nói xong thì chạy nhanh về phòng.
Tuy trong lòng Vương Phượng Kiều có chút oán trách con gái không hiểu chuyện, nhưng cũng không nói gì, cầm lấy chổi bắt đầu hùng hùng hổ hổ quét dọn.
Mà bên Lục Hướng Noãn mới ra khỏi đại viện chưa được hai bước, thì gặp bác gái Vương và chị Mã từ ngoài về.
Cô tiến lên chào hỏi, kết quả bị hai người nhiệt tình kéo trở về nhà.
Đợi Lục Hướng Noãn ra khỏi nhà, trên người rực rỡ hẳn lên.
Quần áo là con gái của chị Mã mặc vào hơi nhỏ, nhưng mà vừa nhìn là biết bình thường rất trân quý, không khác mới lắm, tốt hơn quần áo trên người Lục Hướng Noãn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Giày là bác gái Vương mang tới, là bà ấy đặc biệt đi cùng chị Mã đến cửa hàng bách hóa mua, là giày không dây đang lưu hành trên thị trường, nhưng đế là plastic, Lục Hướng Noãn đi vào rất vừa vặn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận