Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 525: Vương Tam Ni cầu cứu

Nếu như bị Lưu Thúy biết mà nói, chắc chắn sẽ mỗi ngày không ngừng lải nhải trước mặt cô, khiến cô đánh mất đi ý nghĩ này.
Lưu Thúy vừa nghe cô nói như vậy, lập tức tận tình khuyên nhủ:
“Còn nhỏ cái gì, mấy cô gái bằng tuổi con đã sớm kết hôn, đứa bé cũng đã sinh mấy đứa. Huống hồ mẹ nuôi không bắt con gả chồng ngay bây giờ, mẹ nhìn xem trước, có thể tìm được người thích hợp mẹ sẽ nói với con. Còn chuyện kết hôn hay không, sau này hãy nói.”
Đúng là đứa bé không có mẹ ruột ở bên cạnh, đã lớn như vậy cũng không để bụng chuyện kết hôn, Lưu Thúy nghĩ như thế thì thở dài một hơi.
Chẳng qua trong lòng bà ấy càng thêm đau lòng cho Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn biết lại không cắt ngang đề tài này, Lưu Thúy sẽ không ngừng lải nhải bên tai cô, cho nên cô lập tức chuyển đề tài.
“Mẹ nuôi, con còn chưa phối thuốc cho chị dâu đâu? Mẹ có muốn đi cùng con đến văn phòng đại đội, phối thuốc hay không? Đợi lát nữa mẹ rời đi, vừa vặn có thể mang theo.
Chị dâu uống thuốc sớm một chút, mẹ có thể sớm ngày bế cháu trai cháu gái.”
Quả nhiên những lời này của Lục Hướng Noãn đánh trúng tâm lý của Lưu Thúy, bà ấy vừa nghe thấy chuyện này thì lập tức ném chuyện thúc giục Lục Hướng Noãn tìm đối tượng ra sau đầu.
Bà ấy bảo Lục Hướng Noãn nhanh chóng dẫn mình đến văn phòng của đại đội.
Mà Lục Hướng Noãn may mắn tránh được một kiếp nhìn bóng dáng của Lưu Thúy, thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi tới phòng y tế của cô, Lục Hướng Noãn bảo Lưu Thúy ngồi đợi một bên, cô chuyên tâm phối thuốc.
Đều là thảo dược cô hái được từ trên núi, trong nhà quá nhỏ nên Lục Hướng Noãn bào chế phơi khô chúng nó xong, đều mang tới phòng y tế.
Ngoài ra lúc trước cô còn làm phiền Hoắc Đại Khánh tìm người làm tủ thuốc cô thường thấy trong quán trung y ở hiện đại, từng ô vuông nhỏ, tiện cho cô tìm thuốc.
Khi trả tiền đương nhiên là bị Hoắc Đại Khánh từ chối, nói đây là chuyện của trong đội, cô khám bệnh cho đám bọn họ, bọn họ đã đủ cảm kích.
Cho nên Hoắc Đại Khánh và mấy cán bộ trong đội tìm thợ mộc trong đội làm giúp, thợ mộc cũng không lấy tiền.
Đương nhiên là lúc trước Lục Hướng Noãn cũng không vội vàng đưa tiền cho ông ấy, dù sao đưa tiền cho, cô sẽ có thanh danh kẻ ngốc nhiều tiền trong đội.
Lưu Thúy nhìn Lục Hướng Noãn chuyên tâm phối thuốc, thật sự là càng nhìn càng hài lòng, nhưng mà trong lòng có loại cảm giác nhà ta có con gái mới lớn.
Khi bà ấy đang cảm khái, đột nhiên trong phòng có người chạy vào khóc rối tinh rối mù, thấy Lục Hướng Noãn thì tiến lên cầu cứu.
Dọa Lục Hướng Noãn đang phối thuốc tay run lên, tất cả thuốc đều rơi xuống bàn.
Lưu Thúy nhìn thấy tình hình như vậy thì nhanh chóng tiến lên dọn dẹp giúp Lục Hướng Noãn, mà Vương Tam Ni biết mình làm sai cũng không dám nói nữa, ngơ ngác đứng một bên lau nước mắt.
Đột nhiên dạ dày cảm thấy buồn nôn, Vương Tam Ni không chịu nổi chạy nhanh ra ngoài ngồi xổm trên đất nôn ra, mãi đến khi dạ dày không còn đồ gì.
Cô ấy mới ngồi xổm trên đất ôm đầu khóc thút thít.
Lưu Thúy dọn dẹp xong chiến trường giúp Lục Hướng Noãn thì ló đầu ra nhìn, cô gái nhỏ này dọa bà ấy giật cả mình.
Cô gái này khóc đau lòng như chết cha chết mẹ ấy.
Nhưng mà con người Lưu Thúy từ trước tới nay luôn rất tốt bụng, trong lòng bà ấy không chịu nổi, vì thế bà ấy tiến lên trước dò hỏi:
“Cháu gái, cháu làm sao vậy?”
Nhưng mà Vương Tam Ni đắm chìm trong thế giới của mình không tiếp lời, tiếp tục ôm đầu khóc.
Lưu Thúy không có cách nào, nhanh chóng đi vào phòng tìm Lục Hướng Noãn giúp đỡ.
Lục Hướng Noãn nghe thấy tiếng khóc ở bên ngoài, thì hơi cau mày, nhưng chuyện này không chậm trễ cô phối thuốc xong, sau đó gói từng túi lại.
Mãi đến khi xử lý xong hết mọi chuyện Lục Hướng Noãn đi rửa sạch tay, sau đó mới không nhanh không chậm đi ra ngoài.
“Đừng khóc.” Trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Bởi vì người này khóc khiến cô hơi đau đầu, nhưng mà trong lòng cô không dấy lên nổi chút đau lòng, bởi vì cô không thân với cô gái này?
Cộng thêm ở bệnh viện nhiều năm như vậy, chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt, lòng đồng cảm của Lục Hướng Noãn đã sớm biến mất hầu như không còn từ 800 năm trước.
Vương Tam Ni nghe Lục Hướng Noãn nói chuyện, bả vai hơi nhúc nhích, ngẩng đầu lên nhưng nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
“Lại khóc mà nói thì trở về.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, đôi tay cho vào trong túi đi vào phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận