Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 267: Cơm khoai tây thịt bò

Hiện giờ Lục Hướng Noãn có ý thức từng bước từ bỏ ỷ lại của mình đối với nước linh tuyền kia, còn sắp xếp hành trình cường thân kiện thể, chỉ hi vọng mình có chút sức lực.
Có lẽ là cảnh báo ngày hôm qua của Lục Hướng Noãn có tác dụng, hôm nay hai luống của cô không bị người ta lén tới cuốc cho, cho dù Lục Hướng Noãn mệt đến mức sắp mất nửa mạng, vung cuốc vẫn rất vui vẻ.
Một tiếng trống dấy lên tinh thần hăng hái làm tới tan làm, trong quá trình làm việc cũng không nghỉ ngơi.
Đợi người ghi công điểm Lưu Quốc Cường tới đây kiểm tra, phát hiện luống đất của Dương Thiên Chân còn nhiều cỏ dại, vừa nhìn là biết không làm việc, hơn nữa hôm nay Dương Thiên Chân không xin nghỉ.
Ông ấy tìm một lúc lâu ở ruộng ngô cũng không tìm được người, cuối cùng dứt khoát gọi Vương Tú Lan qua hỏi chuyện, người đã chạy đi đâu.
Vương Tú Lan cũng ăn ngay nói thật nói chuyện hôm nay Dương Thiên Chân không đi làm.
Còn vì sao không đi làm việc, bà ấy không biết, bà ấy lại không ở cùng đám thanh niên trí thức.
Huống hồ bà ấy không nói quá hai câu với thanh niên trí thức kia, bà ấy quan tâm làm gì.
Rõ ràng người ta chướng mắt mình, bà ấy không muốn mặt nóng dán vào mông lạnh nóng lòng muốn bị ăn mắng.
Lưu Quốc Cường vừa nghe bà ấy nói như vậy, sắc mặt thay đổi, nhưng Vương Tú Lan ở ngay bên cạnh đã nhanh chóng nhận ra, bảo ông ấy đi hỏi đại đội trưởng xem có chuyện gì, đại đội trưởng chắc chắn biết.
“Đại đội trưởng bị thương ở eo, hiện giờ còn đang ở bệnh viện chưa về, hỏi cái gì mà hỏi, đợi ông ấy trở về lại nói.” Lưu Quốc Cường cũng biết hiện giờ mà cáu kỉnh là không tốt, cố nén tức giận trong lòng kiểm tra hết cho những người khác, ghi công điểm xong thì cho bọn họ trở về.
“Sao hôm nay thanh niên trí thức Dương ở khu thanh niên trí thức các cháu không đi làm thế, sinh bệnh à?” Vương Tú Lan nhìn Lưu Quốc Cường đi xa mới bắt đầu hỏi.
“Cháu cũng không rõ lắm, đợi cháu trở về sẽ đi hỏi thử xem, cháu còn tưởng hôm nay cô ta sẽ tới làm việc cơ.” Vương Hiểu Linh cũng không nói rõ ra.
Ba người dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, đương nhiên là Lục Hướng Noãn là người im lặng đứng nghe, thỉnh thoảng sẽ nói hai câu có lệ, còn lại đều nghe hai bọn họ ríu rít nói chuyện, còn tâm tư của cô đã sớm bay ra ngoài.
Một lát sau ba người tách ra ở chỗ giao lộ.
Vương Hiểu Linh vì khi trở về đi ngang qua kho hàng, cộng thêm hôm nay ăn miếng bánh hạch đào của Lục Hướng Noãn, cho nên cô ấy khiêng cuốc trả giúp cho Lục Hướng Noãn, tránh cho cô lại phải vòng trở về.
Nhà Lục Hướng Noãn ngược hướng với kho hàng, cô đi làm việc cả ngày hai chân mệt muốn chết, lúc này chỉ muốn nằm trên giường đất thoải mái ngủ một giấc, nhìn thấy Vương Hiểu Linh kiên trì như vậy thì lập tức đồng ý, nói cảm ơn với cô ấy.
“Ngay mai tôi trả giúp cô.” Sau đó Lục Hướng Noãn tung ta tung tăng đi về nhà.
Lục Hướng Noãn về đến nhà xong, đóng cửa và cửa sổ lại, đảm bảo không có gì bất ngờ xảy ra xong, thì lắc mình tiến vào không gian.
Mệt muốn chết cô không muốn tốn thời gian nấu cơm, cho nên cũng giống như lúc trước, trực tiếp tìm một phần cơm thịt bò khoai tây trong không gian giải quyết tại chỗ.
Khoai tây là dùng dầu chiên, mà thịt bò là thịt kho tàu, lại thêm dầu và khoai tây chiên vào xào chế gia công.
Cho nên thịt bò mềm nát, khoai tây mềm mại, lại phối thêm gạo quả thực khiến Lục Hướng Noãn ăn cảm thấy mỹ mãn.
Vừa lơ đãng, một bát cơm khoai tây thịt bò đã vào bụng cô.
Cô vô cùng yêu thích khoai tây, cảm thấy sao thứ như khoai tây có thể ăn ngon như vậy, đặc biệt là khoai tây từng chiên trong nồi, còn dính bột ớt, Lục Hướng Noãn ăn một lần có thể ăn hết ba đĩa.
Đương nhiên còn không thể thiếu snack khoai tây yêu thích của cô.
Nhưng mà nói tới khoai tây, Lục Hướng Noãn đột nhiên nhớ tới trong đội không thấy trồng khoai tây.
Dựa theo tài liệu phổ cập khoa học cô tra được khoảng tháng 9 đến tháng 10, nhưng mà thời buổi này sản lượng thu hoạch khoai tây không cao, còn là một đống dưa vẹo táo nứt, trông không khác gì cục phân dê, so với sản lượng 1500-2500 cân ở đời sau đúng là không thể so được.
Nhưng vừa vặn khoai tây là món chính của người trong đội, nếu ở niên đại thiếu ăn thiếu mặc này, cô có thể thay đổi một mẫu sản xuất một hai trăm cân, cải tiến thành khoảng 1500 cân, thì có thể thay đổi được tình cảnh của mình hiện giờ.
Ít nhất không cần mỗi ngày khiêng cuốc làm việc dưới ánh mặt trời chói chang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận