Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 334: Anh ta còn chưa muốn chết

Vương Chí Thành lo lắng anh ta như vậy sẽ dọa Lục Hướng Noãn sợ, vì thế kéo cái áo trên giường đất không biết đã mấy tháng không giặt, tất cả đều đen xì che kín miệng anh ta.
Lục Hướng Noãn thấy thế càng không kiêng nể gì “chiếu cố” anh ta một lát, dù sao lúc trước anh ta cũng từng đánh chủ ý với mình.
Loại người này, nên thiến anh ta làm thái giám.
Ồ, không đúng, không phải hiện giờ anh ta đã làm thái giám rồi ư?
Người khác có thể là giả, nhưng anh ta chính là thái giám thật cam đoan không giả.
Một kéo lúc trước của Vương Hiểu Linh, cũng không phải là dùng uổng phí.
Tam Ma Tử đau tới mức không thể kêu ra tiếng chảy đầy mồ hôi, đợi Lục Hướng Noãn kiểm tra xong, cả người anh ta ướt đẫm như mới vớt từ trong sông ra.
Vương Chí Thành vội hỏi: “Thế nào?”
Lục Hướng Noãn trả lời: “Không có chuyện lớn gì, đợi lát nữa uống ít thuốc, bình thường chú ý nghỉ ngơi nhiều là được, bệnh này cần dưỡng thương thời gian dài.”
Vừa nghe là như vậy Vương Chí Thành cũng yên lòng, lại bắt đầu giáo huấn Tam Ma Tử trên giường đất một trận.
Mãi đến khi bụng Tam Ma Tử sôi ùng ục, mới cắt ngang lời Vương Chí Thành nói.
“Có phải cháu chưa ăn cơm hay không?”
Tam Ma Tử mệt mỏi gật đầu, hiện giờ anh ta đói tới mức vỏ cây còn có thể gặm, anh ta đã không nhớ rõ mình đã bao lâu không được ăn cơm.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu ở đây trông chừng nó, chú đi kiếm ít đồ ăn cho nó, một lát nữa chú lại tới.” Vương Chí Thành vừa dứt lời, người lập tức chạy không thấy bóng dáng.
Mà Lục Hướng Noãn thì nhìn Tam Ma Tử trước mặt với hàm ý sâu xa, thuận tiện còn dùng tay làm động tác cắt cổ, hành động này khiến Tam Ma Tử sợ tới mức không ngừng lắc đầu.
Anh ta không ngừng cầu nguyện trong lòng đại đội trưởng nhanh chóng tới đây, người phụ nữ trước mặt chính là người phụ nữ điên, không cẩn thận có thể lấy cái mạng nhỏ của anh ta.
Anh ta còn chưa muốn chết.
“Thành thật một chút, còn có cơ hội sống sót.” Lục Hướng Noãn tiến đến trước mặt anh ta uy hiếp xong, làm bộ như không có chuyện gì đi bộ trong sân.
Thật sự là vì mùi trong phòng quá sặc người, nếu không phải vừa rồi Vương Chí Thành cố chấp gọi cô tới, cô không muốn bước vào căn phòng dơ bẩn này chút nào.
Dơ đến mức không có chỗ đặt chân.
Mà Tam Ma Tử bị dọa ngốc im lặng là vàng, không nói một lời.
Không đúng, anh ta không im lặng không được, bởi vì hiện giờ anh ta không nói được.
Anh ta nằm trên giường đát mở to đôi mắt nhỏ xám xịt, đếm xà nhà trên nóc nhà, con nhện cái đang mang thai sinh ra được bao nhiêu con nhện con.
Kết quả đếm tới đếm lui, dung lượng não của anh ta không đếm ra được, cuối cùng còn khiến mình cảm thấy váng đầu.
Anh ta muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, nhưng vết thương lớn bé trên người đau đến mức anh ta muốn gạt lệ, khóc nhè, căn bản không ngủ nổi.
Vương Chí Thành lén cầm hai cái bánh bột ngô trong nhà tới, không dám lấy nhiều, sợ lấy nhiều lát nữa vợ ông ấy sẽ nắm lấy lỗ tai ông ấy mắng.
Phải biết rằng vợ ông ấy luôn khinh thường Tam Ma Tử ham ăn biếng làm, bị biết được trong nhà sẽ ầm ĩ một trận mất.
Ngoài ra còn rót bình nước ấm, chạy chậm bưng tới.
Bánh bột ngô ba mặt này vốn khó ăn còn khó nuốt, quan trọng nhất chính là miệng Tam Ma Tử còn có vết thương.
Rất rõ ràng Vương Chí Thành cũng suy xét đến điểm này, ông ấy bẻ nát bánh bột ngô cho vào trong bát ngâm nước cho anh ta ăn.
Vẻ mặt Tam Ma Tử ghét bỏ nhìn cái bát trước mặt, miệng ê ê a a nói: “Cháu muốn ăn cháo gạo.”
Cho dù là bụng đói kêu ùng ục, đôi mắt đầy sao Kim, Tam Ma Tử không thấy rõ tình thế trước mắt cũng có kiên trì của mình.
Nhưng mà Vương Chí Thành không nghe hiểu anh ta nói gì, chỉ cho rằng anh ta sợ nóng, nhanh chóng giải thích với anh ta:
“Nước này không nóng, ấm, ấm.”
Kết quả Tam Ma Tử vẫn là vẻ mặt ghét bỏ, cắn chặt răng không chịu ăn vào miệng.
Hiện giờ anh ta là người bệnh, không nói tới thịt, ít nhất cũng phải có trứng gà chứ, lấy bột mì cao lương làm bánh bột ngô, đây quả thực là đang lừa gạt anh ta.
Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ này của anh ta, vì thế ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Không phải là anh ta sợ nóng, anh ta ghét bỏ bánh bột ngô này, muốn ăn ngon.”
Lúc này đổi thành Vương Chí Thành không bình tĩnh nổi:
“Cái gì, muốn ăn ngon, chú còn muốn ăn bột mì gạo trắng, ăn bữa thịt kho tàu đấy, nhưng mà muốn cũng không có mà ăn.
Tam Ma Tử, hiện giờ nhà cháu có điều kiện gì, cháu không phải không biết, có ăn đã không tệ, còn ở đây kén cá chọn canh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận