Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 523: Tửu lượng quá kém

Vương Quốc An thấy anh ta không có tiền đồ làm mất mặt như vậy, ước gì có thể đuổi anh ta ra khỏi gia phả nhà mình, Vương gia bọn họ không có người mất mặt như anh ta.
Lưu Thúy càng ghét bỏ che đôi mắt, coi như bà ấy không có đứa con trai này, không biết là khờ hay ngốc, đều biết mình không uống được còn uống.
Hình như người Hoắc gia là lần đầu tiên thấy được cảnh này, cả đám đều nhìn đến choáng váng.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ngồi bên cạnh thì nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn, không nói một lời, giống như những người khác đều không có quan hệ gì với anh.
Thế giới của anh chỉ có thể chứa được một mình Lục Hướng Noãn.
Nhưng thật ra Lục Hướng Noãn nhìn Vương Dược Phú say rượu trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng mà cô cũng biết cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.
“Cha nuôi, cha đè anh ấy lại, đừng để anh ấy cử động.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì móc kim châm cứu trong túi cô ra.
Kim châm cứu lóe lên ánh sáng sắc bén dưới ánh mặt trời.
Mà Lưu Thúy nhìn thấy kim châm cứu to như vậy, cả người trực tiếp run rẩy.
“Hướng Noãn, con định làm gì thế?”
“Châm cứu cho anh trai một lát, anh ấy sẽ đi ngủ, tránh cho anh ấy lại náo loạn.”
Lưu Thúy vừa nghe thấy thế lập tức đồng ý, giống như đó không phải là con ruột của bà ấy.
Lưu Thúy thậm chí bảo Lục Hướng Noãn châm thêm mấy nhát cho Vương Dược Phú, khiến anh ta nhớ lâu.
Nhìn xem sau này anh ta còn dám uống say như vậy hay không.
Lục Hướng Noãn biết đây chỉ là những lời bà ấy nói khi tức giận, hoàn toàn coi như không nghe thấy, chỉ thấy cô đi tới trước mặt Vương Dược Phú, châm một nhát lên cổ Vương Dược Phú.
Đương nhiên là có hiệu quả rất tốt, Vương Dược Phú đang liều mạng thoát khỏi trói buộc lập tức yên tĩnh lại, ngủ thật say.
Lúc này mọi người mới yên lòng.
Hiện giờ Vương Dược Phú như vậy, chắc chắn không thể quay về huyện thành, chỉ có thể đợi anh ta tỉnh rồi nói.
Nhưng vẫn luôn nằm trên đất ngủ cũng không được, tuy thời tiết hiện giờ chưa quá lạnh, nhưng mà trên mặt đất lạnh, nhỡ đâu bị cảm thì không tốt lắm.
Lục Hướng Noãn nhìn cả người Vương Dược Phú đầy đất dơ bẩn, tuy cô có thói ở sạch không muốn để Vương Dược Phú ngủ trên giường cô, nhưng mà lúc trước khi cô xây nhà, cũng chỉ xây một gian phòng ngủ.
Cùng lắm thì lát nữa bọn họ trở về, lại đổi hết ga trải giường chăn đệm anh ta mới ngủ thành đồ mới, dù sao trong không gian của cô vẫn còn nhiều.
Lúc trước khi cô mua là mua theo sỉ, cho dù dùng đến khi cô tiến vào quan tài cũng không dùng hết.
Vì thế Lục Hướng Noãn mở miệng bảo đám Vương Quốc An khiêng Vương Dược Phú ngủ say như đại lão gia vào phòng mình nằm.
Những lời này vừa vang lên, đôi mắt giống như mắt ưng nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn.
Mà mọi người xung quanh anh như một giây bắt đầu mùa đông, lạnh tới mức nắm chặt quần áo.
Sao phòng ngủ của con gái có thể để đàn ông tùy tiện ra vào, cho dù là anh trai cũng không được, huống chi còn là anh trai nuôi, ai biết người này có ý nghĩ không an phận gì đó với cô gái nhỏ hay không.
Dù sao cô gái nhỏ xinh đẹp như thế.
Vương Dược Phú đã hôn mê: “Tôi cảm ơn cả nhà anh… Ông đây chỉ yêu mình Lý Tiểu Uyển.”
Ngay khi Lục Hướng Noãn đang suy nghĩ tìm từ ngăn cản chuyện này, Lưu Thúy đứng ra, bà ấy là người không vui đầu tiên.
“Ngủ cái gì mà ngủ, cứ nằm bò ở đó là được, con trai da dày thịt béo, lại không phải con gái, Hướng Noãn con cứ kệ nó đi.”
“Nghe lời mẹ nuôi con, đừng để ý đến nó.” Vương Quốc An nói xong, còn ghé bỏ đạp Vương Dược Phú một cái.
Vương Dược Phú đang ngủ truyền tới tiếng kêu rên.
Bởi vì là chuyện nhà bọn họ, đám người Hoắc gia không nói một câu, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Chẳng qua Hoắc Kiến Thiết vây xem toàn bộ quá trình đột nhiên phát hiện cha anh ta vẫn rất tốt, ít nhất sẽ không đá bọn họ.
Anh ta quyết định, sau này anh ta và vợ càng phải hiếu thuận cha anh ta còn có mẹ anh ta.
Lục Hướng Noãn thấy bọn họ nói như vậy cũng không kiên trì nữa, nhưng mà lấy một cái chăn mỏng trong phòng ra đắp cho anh ta.
Hoắc Cảnh Xuyên thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vương Quế Anh và Lưu Thúy cũng giúp Lục Hướng Noãn dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, mà Vương Quốc An thì đứng ngốc ở trong sân hơi nhàm chán, được Hoắc Đại Khánh dẫn lên núi đi săn.
Hoắc Cảnh Xuyên muốn ở lại đây thêm một giây, nhìn Lục Hướng Noãn nhiều một chút hiện giờ ăn cơm xong, đương nhiên không có lý do gì tiếp tục ở lại đây, lưu luyến bị Hoắc Kiến Thiết không nói hai lời cõng đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận