Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 475: Đồng ý với ông ấy

Lục Hướng Noãn thấy ông ấy quỳ như vậy suýt nữa bị dọa sợ, muốn vươn tay đỡ ông ấy dạy, nhưng nghĩ tới xã hội hiện giờ hơi phong kiến, Lục Hướng Noãn vẫn nhịn xuống.
Lục Hướng Noãn nói: “Đại đội trưởng, nếu chú không đứng dậy thì cháu không khám.”
“Thanh niên trí thức Lục… Cháu đồng ý rồi…” Hoắc Đại Khánh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóa mắt như chứa đầy ngôi sao.
“Chú dậy trước đi.”
“Ừm ừm.” Hoắc Đại Khánh đứng bật dậy, có thể là quá kích động, khi đứng dậy quá mạnh, đầu hơi choáng váng.
Nhưng mà lúc này ông ấy không rảnh lo những chuyện đó, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn không chớp, sợ cô nhanh chóng không thấy bóng dáng:
“Thanh niên trí thức Lục, cháu thật sự đồng ý chữa bệnh cho Cảnh Xuyên sao?”
Lục Hướng Noãn là người thích nói rõ ràng ngay từ đầu:
“Dạ, đại đội trưởng, nhưng mà cháu nói trước, cháu chỉ có chút y thuật gà mờ, có thể chữa khỏi hay không trong lòng cháu cũng không biết rõ. Đến lúc đó nhỡ đâu không chữa khỏi cho chân anh ấy, chú cũng đừng trách cháu.”
Nhưng mà con người Lục Hướng Noãn tương đối cố chấp, bình thường không dễ dàng đồng ý người khác, nhưng nếu đồng ý thì sẽ làm chuyện đó một cách tốt nhất.
Hoắc Đại Khánh nghe cô nói như vậy trong lòng có chút luống cuống, lập tức tỏ thái độ với cô:
“Không trách cháu, thanh niên trí thức Lục, thật sự không trách cháu. Chân của Cảnh Xuyên bệnh viện thủ đô cũng nói không có hi vọng, cháu cứ ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, chữa thử xem.
Chú và thím cảm ơn cháu còn không kịp, sao có thể trách cháu.”
“Vậy được rồi ạ.” Lục Hướng Noãn nghe ông ấy nói như vậy thì an tâm.”
Mà Hoắc Chấn Đình ở trên giường đất nghe Lục Hướng Noãn xảy ra chuyện, hoàn toàn quên mất vụ chân mình bị tàn phế, lập tức lết xuống giường đất tìm Lục Hướng Noãn.
Kết quả chỉ thấy anh bùm một tiếng rơi xuống đất, cánh tay bị cọ rách da.
Trên người truyền tới đau đớn mãnh liệt, anh chỉ cau mày một lát không phát ra âm thanh, đau đớn này thật sự khiến anh nhận rõ sự thật hiện giờ anh chỉ là một kẻ tàn phế.
Nhưng cho dù như vậy anh vẫn không từ bỏ, mà chống hai cánh tay bò về trước.
Mà Phúc Ni đi vệ sinh ra, đang buộc chun quần nhìn thấy người bò ra, cô ta sợ tới mức hét to lên.
Những người khác đang bận việc ở trong phòng nghe thấy âm thanh, đều nhanh chóng buông công việc trong tay xuống chạy ra.
“Sao vậy? Sao lại kinh ngạc như thế?” Vương Quế Anh nhìn Phúc Ni.
“Mẹ, mẹ xem.” Phúc Ni dùng ngón tay chỉ trên mặt đất.
“Cái gì…” Vương Quế Anh nhìn theo phương hướng ngón tay cô ta, tập trung nhìn vào, phát hiện là lão tam nằm liệt nhà mình, bà ấy sợ tới mức nhanh chóng chạy tới.
“Lão tam, con làm gì thế?” Vương Quế Anh muốn ôm anh về phòng, kết quả phát hiện căn bản không ôm được, bà ấy sốt ruột tới mức gạt lệ.
Nói một cách chính xác là từ khi bà ấy từ Bắc Kinh trở về, nước mắt dường như không có một ngày ngừng rơi.
Hoắc Cảnh Xuyên không nói chuyện, trái lại vẫn bò về trước.
Mà Lưu Chiêu Đệ và Phúc Ni muốn giúp đỡ cũng không dám giúp, sợ bị người ta thấy, nói hai bọn họ có gì đó với em chồng.
Cho nên hai người chạy nhanh ra bên ngoài gọi chồng mình.
Vừa vặn lúc này Hoắc Đại Khánh và Lục Hướng Noãn đi tới.
Nhìn con dâu cả sốt ruột hoảng hốt còn chảy nước mắt, Hoắc Đại Khánh cho rằng đã xảy ra chuyện, chạy nhanh tới ngăn cô ấy:
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Mà Lục Hướng Noãn thì hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn cô ấy.
Khi Lưu Chiêu Đệ thấy rõ là cha chồng cô ấy, giống y như tìm được cọng rơm cứu mạng, dông dài nói:
“Cha, lão tam xảy ra chuyện…”
Còn chưa nói hết câu, Hoắc Đại Khánh đã chạy nhanh không thấy bóng dáng, trực tiếp khiến Lưu Chiêu Đệ nhìn mà choáng váng.
Nhưng mà đợi lấy lại tinh thần cô ấy cũng nhanh chóng đuổi theo, nếu cha chồng tới vậy thì không cần gọi chồng cô ấy.
Vương Quế Anh khuyên kiểu gì cũng không khuyên được nhìn thấy Hoắc Đại Khánh chạy tới, vội nói:
“Ông già, cuối cùng ông cũng trở về.”
Hoắc Đại Khánh hỏi thẳng chủ đề: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao vợ lão đại nói Cảnh Xuyên xảy ra chuyện?”
“Tôi cũng không biết vì sao, Cảnh Xuyên cố chấp muốn đi ra ngoài, tôi cố gắng ngăn cũng không ngăn được.”
Hoắc Đại Khánh vừa nghe bà ấy nói như vậy thì đoán được đáp án đại khái, chỉ thấy ông ấy đi tới trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên, sau đó ngồi xổm xuống dán sát vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói:
“Thanh niên trí thức Lục không sao.”
Hoắc Cảnh Xuyên ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Đại Khánh, mà Hoắc Đại Khánh gật đầu với anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận