Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 1018: Ngoại trừ Lục Hướng Noãn đều sinh 2

Nói ra giày này đúng là thoải mái, cả đời bà ấy cũng chưa từng đi giày thoải mái như vậy.
Còn có vải dệt kia nữa, rất đẹp, bà ấy không nỡ sờ, sợ vết chai trên tay mình làm hỏng vải.
Lục Hướng Noãn giao giỏ thịt cho Vương Quế Anh, bảo cô ấy nấu món gì cũng được.
Vương Quế Anh nhìn mấy miếng xương sườn, đột nhiên nhớ tới hai ngày trước Lục Hướng Noãn vẫn nhắc mãi muốn ăn món hầm, cho nên mang xương sườn tới phòng bếp chặt.
Trong nồi cho xương sườn, đậu que phơi khô, nấm hương, lại dán ít bánh bột ngô nhỏ xung quanh, bên trên thịt còn thêm bánh mì cuộn làm bằng bột mì trắng.
Bánh mì cuộn là Vương Quế Anh đặc biệt làm cho Lục Hướng Noãn.
Tay nghề nấu xương sườn hầm chảo sắt của Vương Quế Anh tốt hơn Hoắc Cảnh Xuyên, ít nhất Lục Hướng Noãn cảm thấy như vậy.
Nhưng mà ăn đồ hầm Hoắc Cảnh Xuyên nấu nhiều lần như vậy, đương nhiên là Lục Hướng Noãn không dám nói những lời này ra.
Nếu không Hoắc Cảnh Xuyên sẽ tức giận.
Lục Hướng Noãn ăn tám phần no thì dừng, dư lại Hoắc Cảnh Xuyên và Vương Quế Anh ăn hết.
Tuy bản thân biết bắt mạch, nhưng Lục Hướng Noãn vẫn mỗi tháng đúng hạn đến bệnh viện làm kiểm tra, Hồ Ái Hương cũng đi theo, hai người thường xuyên làm bạn đến bệnh viện.
Ngày sinh dự tính của hai người chỉ cách 1 tháng, Hồ Ái Hương sinh sớm hơn Lục Hướng Noãn 1 tháng.
Cũng may mỗi lần kiểm tra đều là bình thường, không chỉ Lục Hướng Noãn yên tâm, ngay cả Hoắc Cảnh Xuyên cũng yên tâm.
Trong thời gian mang thai, mỗi ngày Lục Hướng Noãn đều uống nước linh tuyền, nhưng mà cô sợ hiệu quả của nước linh tuyền quá mãnh liệt, đứa bé trong bụng không chịu nổi.
Cho nên trước khi uống, cô sẽ pha loãng nước linh tuyền một chút.
Thời tiết dần nóng lên, bụng của Lục Hướng Noãn cũng càng ngày càng to, mỗi ngày Hoắc Cảnh Xuyên luôn lo lắng đề phòng.
Cho dù Vương Quế Anh an ủi Hoắc Cảnh Xuyên đây là hiện tượng bình thường, nhưng Hoắc Cảnh Xuyên vẫn không an tâm.
Mà bụng đã rất to hiện giờ Lục Hướng Noãn không thể nằm thẳng ngủ, nếu không sẽ tức ngực khó thở, giống y như có thứ gì đó đè nặng cô.
Cho nên buổi tối mỗi ngày cô đều ôm ruột bông dài Vương Quế Anh làm cho cô.
Ngoại trừ chuyện này ra, Lục Hướng Noãn đi vệ sinh cũng nhiều, mỗi ngày cô có thể đi vệ sinh mười mấy chuyến.
Thời gian mang thai dễ đi tiểu là hiện tượng bình thường, hơn nữa các hạng mục kiểm tra của cô đều bình thường, cho nên Lục Hướng Noãn không để trong lòng.
Trước đó không lâu cô còn nhận được cuộc gọi của Vương Giải Phóng, nói Vương Hiểu Linh sinh một đứa bé ba cân tám, Lục Hướng Noãn vui sướng đồng thời lại hơi sầu.
Bởi vì Vương Hiểu Linh giao chuyện đặt tên cho cô, mấy ngày nay cô vẫn luôn trầm tư không nghĩ ra.
Hoắc Cảnh Xuyên không đành lòng nhìn Lục Hướng Noãn phát sầu vì chuyện này, cho nên cùng nghĩ tên giúp cô, cuối cùng hai vợ chồng định ra tên Kỳ Lân.
Họ Vương, tên Kỳ Lân.
Không biết hai vợ chồng Vương Hiểu Linh có nhìn trúng hay không, dù sao Lục Hướng Noãn nói tên cho bọn họ, còn dùng hay không là lựa chọn của bọn họ.
Ngoại trừ chuyện này ra, Lục Hướng Noãn còn đặc biệt bảo Hoắc Cảnh Xuyên đến chợ đen mua một bình sữa và ba hộp sữa với giá cao gửi qua cho Vương Hiểu Linh.
Trong túi còn có hai bộ đồ nhỏ cô tự mình khâu vá, xem như là quà cô tặng cho đứa bé.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới ngày Hồ Ái Hương sinh, bởi vì Hồ Ái Hương thuộc sản phụ lớn tuổi, cho nên Lưu Quốc Diệu đặc biệt liên lạc với bác sĩ Đới Ngọc Trân của bệnh viện Hoa Nam.
Hồ Ái Hương vừa mới đau, đã được người ta đẩy vào phòng sinh.
Khi đám Lục Hướng Noãn tới nơi, Hồ Ái Hương đã đi vào nửa tiếng, mà Lưu Quốc Diệu thì khẩn trương ngồi trên ghế, cả người phát run.
Trình Hiểu Yến và Lục Hướng Noãn nhìn nhau hai giây, ngay sau đó Trình Hiểu Yến mở miệng an ủi Lưu Quốc Diệu.
Lúc này Lưu Quốc Diệu mới khó khăn lắm bình tĩnh lại, nhưng mà cơ thể vẫn phát run.
Chuyện bác sĩ đỡ đẻ cho Hồ Ái Hương là Đới Ngọc Trân, Lục Hướng Noãn sớm đã biết, cho nên cô mới không lo lắng, bởi vì trong tương lai Đới Ngọc Trân sẽ là người đứng đầu trong giới phụ khoa.
Có bà ấy ra tay, Hồ Ái Hương chắc chắn có thể sinh bình an.
Sáu tiếng trôi qua, cửa phòng phẫu thuật mở ra, chỉ thấy trong lòng y tá là một đứa bé, mấy người đều chạy qua.
“Mẹ con bình an, ba cân bảy.”
Mọi người nghe thấy thế mới hoàn toàn yên lòng, mà Lưu Quốc Diệu thì kích động đến rơi lệ.
Hồ Ái Hương ở bệnh viện chưa đến một tuần, đã xuất viện.
Sau khi Hồ Ái Hương xuất viện, Lục Hướng Noãn đến nhà bọn họ thăm đứa bé nhiều lần, mềm mại thơm mùi sữa, cái mũi đôi mắt rất giống Lưu Quốc Diệu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận