Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 300: Cô nhóc ghét ăn hành tây

Lục Hướng Noãn không nghĩ ra, nếu người nào dám đối xử với cô như vậy, cho dù cô liều cái mạng này cũng muốn băm đối phương ra vạn đoạn, nghiền xương thành tro, tát bà ta bảy bảy bốn mươi chín cái, khiến bà ta hiểu rõ bà cô đây không dễ chọc.
Quay lại chủ đề chính.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu cứ coi nơi này như nhà mình, ngàn vạn lần đừng khách sáo với thím, nhất định phải ăn no.” Sau khi Lan Hoa nói xong còn muốn gắp đồ ăn cho cô tiếp.
Bởi vì bà ấy thấy thanh niên trí thức Lục này gầy như da bọc xương, dáng vẻ như không đủ dinh dưỡng, giống như gió thổi qua còn có thể thổi bay.
“Thím, cháu thật sự không khách sáo với thím, cháu thật sự ăn rất ít, ăn món gì cũng không ăn được nhiều lắm, từ nhỏ tới lớn đã như vậy.” Lục Hướng Noãn “nghiêm túc” nói dối, không đỏ mặt chút nào.
Khi cô đói cảm thấy có thể ăn luôn một con trâu, lượng cơm ăn rất lớn, nhưng mà thể chất này còn khiến người ta rất tức giận, ăn bao nhiêu cũng không thấy thịt đâu.
Lục Hướng Noãn không nghĩ ra chỉ có thể quy kết là dạ dày của mình tiêu hóa tốt, dù sao một ngày ba bữa đi vệ sinh cũng không phải đi không.
“Thanh niên trí thức Lục đã nói không ăn nổi, bà già bà đừng bức thanh niên trí thức Lục. Hơn nữa trong tay người ta cũng có đũa, muốn ăn gì thì tự mình gắp là được, bà đừng ép người ta nữa.” Vương Chí Thành ở bên cạnh giải vây thay Lục Hướng Noãn.
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn nhìn Vương Chí Thành với ánh mắt cảm ơn.
Mà Quách Cẩu Tử nhai xong miếng dưa leo kia nuốt vào bụng, cũng bắt đầu mở miệng khuyên nhủ.
Lan Hoa thấy đám bọn họ đều nói như vậy, chỉ có thể nhút nhát sợ sệt rút tay mình về, ngượng ngùng nói với Lục Hướng Noãn:
“Vậy được rồi, thanh niên trí thức Lục, tự cháu gắp đi.”
Lục Hướng Noãn nhanh chóng gật đầu, so với trường hợp nhiệt tình như lửa này, cô càng thích một mình cô đơn hơn.
Bởi vì người như Lục Hướng Noãn quá khó mở rộng cửa lòng với những người khác, một khi tổn thương đóng cánh cửa trong lòng lại, những người khác rất khó tiến vào.
Đây cũng là nguyên nhân tính cách của cô lòng vòng như vậy, giống như trợ giúp Vương Hiểu Linh, rõ ràng có thể nói thẳng ra, nhưng lại thích mạnh miệng rẽ lòng vòng, nói ra những lời xuyên tim người ta, không nói tình cảm, thoạt nhìn không khiến người ta thích chút nào.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên ở ngoài phòng cũng ổn định lại tâm trạng của mình đi vào, khi anh ngồi xuống vị trí của mình lần nữa, đôi mắt của anh đã bình tĩnh giống như nước suối.
Chẳng qua đáy mắt ấp ủ gió lốc rất mạnh, người khác không biết mà thôi.
“Cảnh Xuyên, nhanh ăn cơm đi, nếu cháu lại vào muộn chút nào, bọn chú ăn cơm xong rồi.” Vương Chí Thành nhanh chóng bảo Hoắc Cảnh Xuyên ngồi xuống ăn cơm.
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu, cầm lấy đũa ăn cơm, ánh mắt vẫn luôn lưu ý món ăn yêu thích của Lục Hướng Noãn khi ăn cơm.
Lục Hướng Noãn thực sự không thích ăn hành tây, bởi vì trước đây ăn quá nhiều hành tây, thế cho nên sau này khoảng thời gian rất dài cô không ăn hành tây.
Nhưng mà khi thím Lan Hoa nấu cơm, nộm dưa leo cố tình là dùng hành tây trộn vào, lúc này cô nhìn hành tây trong bát tiến thoái lưỡng nan.
Động tác nhíu mày của Lục Hướng Noãn, bị Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh vẫn luôn chú ý tới cô phát hiện.
Vì thế trên quyển sách nhỏ luôn mang theo bên người của Hoắc Cảnh Xuyên viết thêm một dòng, cô nhóc chán ghét ăn hành tây.
Anh còn dựa theo mức độ nhíu mày này của Lục Hướng Noãn, đánh ba dấu chấm than to phía sau hành tây.
Sau này người thích ăn hành tây như Hoắc Cảnh Xuyên, trên cơ bản cũng không ăn nữa.
Bởi vì anh sợ anh ăn hành tây, cô nhóc này sẽ ghét bỏ anh như ghét bỏ hành tây.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, anh vẫn hiểu được.
Cuối cùng Lục Hướng Noãn tiến hành giao chiến một trận trong đầu xong, cố nén cảm giác ghê tởm trong lòng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái cộng thêm nhai miếng hành tây kia một lát là vào bụng.
Thuận tiện còn nhanh chóng ăn mấy miếng bánh bột ngô, mới kìm nén được cảm giác ghê tởm kia xuống.
Sau này loại chuyện tới nhà người ta làm khách, đánh chết cô cô cũng không đi.
Nếu không phải suy xét thời buổi này lương thực quá quý giá, Lục Hướng Noãn nói gì cũng không ăn miếng hành tây kia.
Tay nghề của Lan Hoa thực sự rất tốt, đều là nguyên liệu nấu ăn bình thường, nhưng mà bà ấy có thể làm ra hương vị khác với những người khác, loại hương vị này ở trong mắt người hiện đại như Lục Hướng Noãn còn cảm thấy ăn ngon.

Bạn cần đăng nhập để bình luận