Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 433: Cháu còn thiếu cha không

Nhưng mà cô nhanh chóng nói thêm: “Đại đội trưởng, cha nuôi và mẹ nuôi cháu tới đây thăm cháu.”
“Cha nuôi?” Hoắc Đại Khánh tưởng lỗ tai mình nghe lầm, dùng ngón tay ngoáy lỗ tai, mới hỏi lại lần nữa.
“Dạ.” Lục Hướng Noãn gật đầu nói.
“Lão già này là cha nuôi cháu ư?” Hoắc Đại Khánh nhất thời không nhịn được, chỉ vào Vương Quốc An nói.
Dáng vẻ giật mình đó, giống như trong miệng có thể nuốt một con gà.
Vương Quốc An thấy Lục Hướng Noãn giới thiệu với người khác mình là cha cô, khỏi phải nói trong lòng vui sướng cỡ nào, cho nên vẻ mặt ông ấy kiêu ngạo nhìn không sót gì, chỉ thấy ông ấy vô cùng khoe khoang nói với Hoắc Đại Khánh:
“Tôi không phải, chẳng lẽ là ông, có phải không nhóc Noãn.”
“Đúng vậy.” Lục Hướng Noãn cũng rất dung túng ông ấy, thấy ông ấy cố ý khoe khoang trước mặt người ngoài, cho nên cho ông ấy đủ mặt mũi.
Hoắc Đại Khánh không nhìn dáng vẻ khoe khoang của ông ấy, trực tiếp quay đầu về, mắt không thấy tim không phiền.
Chẳng qua trong lòng ông ấy vô cùng hâm mộ lão già này, tự dưng được đứa con gái lớn như vậy, bạn nói xem sao ông ấy không có mệnh tốt như thế.
Hay là ông ấy cũng nhận thanh niên trí thức Lục làm con gái?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, giống y như măng mọc sau mưa cắm rễ khắp nơi.
Cho nên khi Vương Quốc An khoe khoang có con gái tốt cỡ nào với ông ấy, Hoắc Đại Khánh trực tiếp mở miệng nói ra ý nghĩ trong đầu mình.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu còn thiếu cha không?”
Vừa mở miệng là nói thẳng ra như vậy, trực tiếp khiến mọi người ở đây khiếp sợ, bao gồm Lục Hướng Noãn.
“Thanh niên trí thức Lục?” Thấy cô không nói chuyện, trong lòng Hoắc Đại Khánh hơi sốt ruột, nhưng trên mặt không hiện.
Haizz, ông ấy cũng muốn có con gái, con gái rất tốt, con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của cha.
“Lão già này, ông nói linh tinh gì thế.” Cũng may Vương Quế Anh hoàn hồn trước, tiến lên đánh Hoắc Đại Khánh hai cái.
Nhưng mà bàn tay vỗ lên lưng Hoắc Đại Khánh, ở bên ngoài bà ấy cho Hoắc Đại Khánh đủ mặt mũi.
Nhưng mà ở nhà, Hoắc Đại Khánh không có chút địa vị nào.
Đâu có ai hỏi thẳng như thế, người khác nghe được chẳng lẽ không nói trong đầu người này thiếu sợi dây thần kinh nào sao, cho nên quay đầu nói với Lục Hướng Noãn:
“Có lẽ hôm nay chú cháu hơi hồ đồ, thanh niên trí thức Lục, cháu đừng để ý, cháu coi như ông ấy đánh rắm là được.”
“Bà già, tôi không…” Nghe Vương Quế Anh nói như vậy, Hoắc Đại Khánh lập tức luống cuống.
“Đừng nói chuyện.” Vương Quế Anh tức giận.
Nếu thanh niên trí thức Lục nhận lão già nhà mình làm cha nuôi, vậy lão tam nhà bà ấy sẽ thành anh trai của cô.
Như vậy không được, nói thẳng ra là không được, bà ấy là người đầu tiên không đồng ý.
Hoắc Đại Khánh bị mắng không dám nói lời nào, nhưng đôi mắt thì nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn.
Vương Quốc An thấy thế nhanh chóng chắn trước mặt Lục Hướng Noãn, sợ Lục Hướng Noãn mềm lòng đồng ý.
Quả nhiên Lục Hướng Noãn không cô phụ kỳ vọng của ông ấy, vô cùng quyết đoán từ chối Hoắc Đại Khánh trước mặt mọi người.
Đối với Lục Hướng Noãn mà nói, nhận một người là đủ rồi.
Hoắc Đại Khánh nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, tuy thất vọng nhưng cũng không bức cô bắt buộc phải nhận mình.
Mà Vương Quế Anh và Vương Quốc An thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng, trong lòng mỗi người đều cảm thấy may mắn.
Nửa tiếng sau.
Hoắc Đại Khánh xách theo đồ Lưu Thúy chuẩn bị cho Lục Hướng Noãn, đặt lên xe bò.
Mà Lưu Thúy và Vương Quế Anh thì mỗi người một bên, đỡ lấy Lục Hướng Noãn suy yếu vì tới kinh nguyệt.
Chẳng qua mỗi khi Lưu Thúy đi một bước, lông mày luôn nhíu chặt lại, trùng hợp là cảnh này đều bị Lục Hướng Noãn thấy rõ hết.
Lục Hướng Noãn im lặng đánh giá Lưu Thúy từ trên xuống dưới, cuối cùng phát hiện chân phải của bà ấy không thích hợp, vì thế cô nhanh chóng dừng lại không đi nữa.
Sau đó nhìn chằm chằm Lưu Thúy.
“Hướng Noãn, con làm sao thế?” Lưu Thúy bị Lục Hướng Noãn nhìn trong lòng lạnh lẽo, muốn tránh né ánh mắt cô theo bản năng.
“Mẹ nuôi, chân mẹ làm sao thế?”
Mọi người lập tức nhìn về phía chân Lưu Thúy.
Lưu Thúy nhanh chóng che giấu:
“Không sao, mẹ có thể có chuyện gì được, nhanh nhân lúc trời còn chưa tối trở về đi, nếu không thì đường xa lát nữa không dễ đi.”
Lục Hướng Noãn thấy bà ấy không nói lời thật, cho nên quay đầu nhìn chồng bà ấy là Vương Quốc An xin giúp đỡ.
Vương Quốc An bị đôi mắt to ướt đẫm của Lục Hướng Noãn nhìn không có chút sức chống cự, cho nên chỉ hai ba câu đã nói rõ mọi chuyện ra.
Khi nghe bà ấy đến chợ đen mua gà bị công an đuổi nên ngã trật chân, Lục Hướng Noãn không biết nên nói gì bà ấy mới tốt, trong lòng vô cùng ấm áp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận