Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 179: Lại có một vụ làm ăn

Chuyện này thực sự là bắt nạt bọn họ không có tiền mà.
“Vậy cô không thể luôn không làm việc được, tuy cô không trông cậy vào lấy công điểm đổi lương thực, nhưng mà cũng không thể bị toàn huyện thông báo phê bình.”
“Làm việc? Làm việc gì cơ?” Trên đỉnh đầu Dương Thiên Chân xuất hiện mấy dấu chấm hỏi to.
Những người khác nghe được đều muốn hôn mê bất tỉnh tại chỗ, mà Lục Hướng Noãn chỉ thay đổi tư thế thoải mái, tiếp tục ăn cà chua trong tay, làm quần chúng ăn dưa.
Cô đặc biệt muốn nhìn xem đại tiểu thư ngũ cốc chẳng phân biệt được tay chân không phát triển này, ngày mai vung cuốc chui vào trong ruộng ngô làm cỏ, sẽ có dáng vẻ gì?
Nhưng mà đáng tiếc ngày mai cô xin nghỉ, Lục Hướng Noãn vì chuyện này mà cảm thấy tiếc nuối.
“Sáng ngày mai cô dậy sẽ biết thôi.” Đàm Phượng Kiều ở bên cạnh chém một nhát, đồng thời còn không quên thúc giục bọn họ nhanh đi múc nước rửa mặt, nước ấm không dùng lát nữa sẽ nguội mất.
Ba người nằm trên giường đất mới chậm rãi ngồi dậy, Lục Hướng Noãn bưng chậu tráng men của cô đi ra ngoài, bưng chậu nước ấm vào.
Muốn tắm nước nóng thống khoái là không được, bởi vì khu thanh niên trí thức này không có nơi tắm rửa.
Hiện giờ mỗi ngày trước khi ngủ, Lục Hướng Noãn sẽ mặc quần áo, sau khi làm ướt khăn lông thì lau trên người, sau đó lại thay quần áo.
Đợi khi nhà bắt đầu xây, đến lúc đó Lục Hướng Noãn sẽ bảo đại đội trưởng xây một phòng tắm cho cô, đến lúc đó tìm thợ mộc trong đại đội, xây bồn tắm to cho mình.
Như vậy đợi cô tan làm trở về, buổi tối trước khi ngủ có thể ngâm mình trong bồn tắm.
Cô lau người rất nhanh, bởi vì ngày mai sẽ đến lượt cô làm cơm sáng, nghĩ tới mình phải dậy sớm Lục Hướng Noãn lập tức muốn đâm tường.
Đổ nước bẩn trong chậu tráng men đi, khi Lục Hướng Noãn quay trở về bị Vương Hiểu Linh âm thầm trốn đã lâu kéo sang một bên.
“Làm gì đấy?” Lục Hướng Noãn híp mắt nhìn cái tay kéo tay mình, biểu cảm không vui.
Mãi đến khi mình thấy cô ấy phiền Vương Hiểu Linh nhanh chóng buông tay, áy náy xin lỗi trước, rồi đi thẳng vào chủ đề.
Dù sao kiếm được bánh bột ngô, cô ấy không chê bị ghét bỏ.
“Cô muốn nấu cơm giúp tôi, sau đó tôi cho cô bánh bột ngô ư?” Lục Hướng Noãn lặp lại những lời cô ấy mới nói lần nữa, mãi đến khi thấy Vương Hiểu Linh liều mạng gật đầu, cô mới chắc chắn vừa rồi mình không nghe nhầm.
Lục Hướng Noãn cúi đầu mãi mà không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ cái gì, mà Vương Hiểu Linh thấy cô như vậy cũng không quấy rầy cô, sợ chuyện này lại hỏng mất.
Rất lâu sau Lục Hướng Noãn ngẩng đầu, nhìn cô ấy chậm rãi mở miệng:
“Không phải không thể, một ngày hai cái bánh bột ngô, nhiều hơn thì không có, bởi vì tôi còn phải ăn.”
“Được.” Vương Hiểu Linh không hề nghĩ ngợi nhiều đã đồng ý, bởi vì dưới cái nhìn của cô ấy, làm ba bữa cơm nhận được hai cái bánh bột ngô quả thực là chuyện có giá trị nhất.
Bởi vì cô ấy muốn lấy được thứ gì từ chỗ Lục Hướng Noãn rất khó, lúc này kiếm được ít sao cô ấy có thể không vui vẻ.
Nhìn Lục Hướng Noãn như nhìn thấy Thần Tài, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Sau này cô có chuyện gì thì nói với tôi, đảm bảo khiến cô hài lòng.” Vương Hiểu Linh nói xong còn vỗ cơ thể gầy nhỏ của bản thân, chẳng qua nhìn không khiến người ta tin tưởng.
Rất rõ ràng, trong lòng Lục Hướng Noãn cũng nghĩ như vậy.
“Tôi nghèo, không mời nổi.” Sau khi nói xong cô ôm chậu rời đi.
Nhưng mà trong lòng rất vui, bởi vì ngày mai cô không cần dậy sớm nấu cơm cho nhiều người như vậy.
Dưới cái nhìn của cô, trao đổi đồng giá giá trị lao động như vậy là rất đáng giá, cũng hi vọng sau này Vương Hiểu Linh tiếp tục phát huy.
Cô rất hài lòng.
Mà Vương Hiểu Linh không biết nghe Lục Hướng Noãn nói cô nghèo bao nhiêu lần, lần này trực tiếp lựa chọn làm lơ.
Ngày hôm sau.
Lục Hướng Noãn là bị người ta đánh thức, bởi vì hôm qua làm việc quá mệt mỏi, khiến bây giờ sáng sớm tinh mơ tỉnh dậy cả bả vai của cô nhức mỏi.
Tay đã mệt đến mức không muốn mặc quần áo, nhưng nghĩ tới hôm nay còn phải đến huyện thành, vẫn vô cùng miễn cưỡng mặc quần áo vào, rửa mặt đơn giản sau đó ngồi xuống bàn cơm.
“Sao hôm nay lại là cô nấu cơm?” Khi Vương Ngọc Hương tiến vào phòng bếp bưng đồ ăn, thuận miệng hỏi một câu với Vương Hiểu Linh đang bận việc.
“Sau này tới lượt cô ấy nấu cơm, tôi đã nấu.”
“Vì sao?” Lúc này Đàm Phượng Kiều cũng ló đầu vào, cảm thấy khó hiểu nhìn cô ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận