Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 335: Không chiều thói xấu này của anh ta

Tam Ma Tử ê ê a a không biết đang nói gì.
“Chú Vương, chúng ta đi thôi, anh ta chướng mắt mấy thứ này.” Lục Hướng Noãn nói xong thì đi ra ngoài.
Đây là chiều quen, để anh ta đói mười ngày nửa tháng, đừng nói là bánh bột ngô, cho dù là phân của bản thân cũng ăn.
Vương Chí Thành thấy Tam Ma Tử vẫn như vậy, cũng không miễn cưỡng nữa, dù sao không phải ông ấy đói bụng.
Ông ấy làm chú có thể giúp đã giúp, dù sao nhà mình cũng không dư dả gì, vì thế bưng bát bánh bột ngô ngâm nước đi ra ngoài.
Ông ấy không nỡ ném đi, tính toán giữ lại tới buổi tối ông ấy ăn.
Đợi ngày mai ông ấy rảnh rỗi lại qua đây xem, nếu còn không ăn vậy thì quên đi.
Tam Ma Tử trực tiếp trợn tròn mắt, sao người này không dựa theo lẽ thường mà làm như vậy.
Vẫn luôn ê ê a a gọi Vương Chí Thành, nhưng đã muộn, Vương Chí Thành và Lục Hướng Noãn đã vừa nói vừa cười đi xa.
Mà bên này Hoắc Cảnh Xuyên đến cục công an của huyện, trực tiếp đi tìm Vương Giải Phóng đang làm việc.
Vương Giải Phóng thấy Hoắc Cảnh Xuyên tới đây tìm anh ta, vui sướng đến mức nếp nhăn ở khóe mắt nở thành đóa hoa, lập tức đi tới xưng anh gọi em.
“Đoàn trưởng Hoắc, lát nữa hai anh em ta uống một ly đi?”
Hoắc Cảnh Xuyên trực tiếp từ chối: “Không uống.”
Hiện giờ anh đã không còn nhiều thời gian, sắp phải về đơn vị, anh muốn nhân thời gian này làm tốt mọi chuyện mình có thể làm.
“Vậy hôm nay anh tới đây là…” Lần này đổi thành Vương Giải Phóng trợn tròn mắt, còn tưởng hôm nay lại có thể uống một bữa, đợi qua một thời gian nữa gặp lại đám chiến hữu cũ, mình lại có thể thổi phồng một chút.
Kết quả không nghĩ tới nguyện vọng lại ngâm nước nóng.
Hoắc Cảnh Xuyên ngồi trên ghế nhìn lướt qua Vương Giải Phóng, không lạnh không nhạt nói:
“Tìm anh có chút việc.”
E ngại trong phòng hơi oi bức, anh vươn tay cởi hai cúc áo, cơ bụng như ẩn như hiện lập tức để lộ ra mị lực của người đàn ông trưởng thành nên có.
Không biết vì sao Vương Giải Phóng nhìn thấy đoàn trưởng Hoắc như vậy, không biết cố gắng nuốt nước bọt.
Chẳng trách đoàn trưởng Hoắc có thể mê hoặc được Đoạn đại mỹ nhân kia, không phải anh thì không gả.
Nếu anh ta là con gái, cũng sẽ si mê anh, điên cuồng vì anh, vì anh mà đâm tường tự sát.
Hoắc Cảnh Xuyên nhận thấy được không thích hợp nhanh chóng nhìn lướt qua anh ta, Vương Giải Phóng sợ tới mức lập tức ngoan ngoãn hơn, quá dọa người.
Vương Giải Phóng vỗ bộ ngực, thề son sắt nói:
“Đoàn trưởng Hoắc, có việc gì anh cứ nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, cũng sẽ giúp anh hoàn thành chuyện này.”
“Không cần.” Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên nói ý đồ mình tới cho anh ta.
Mà nghe xong những lời này Vương Giải Phóng nhíu mày, vẻ mặt khó xử cúi đầu im lặng không nói.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì ngồi ngay ngắn uống chén trà, ánh mắt nhìn thẳng phía trước không nói lời nào.
Một lát sau Vương Giải Phóng ngẩng đầu nói: “Đoàn trưởng Hoắc, anh ở đây đợi tôi một lát, tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu, Vương Giải Phóng vừa mới rời đi anh lập tức nhắm mắt lại chợp mắt một lát.
Anh đã mấy ngày không có một giấc ngủ ngon.
Buổi chiều Lục Hướng Noãn vẫn xuống ruộng làm việc, bởi vì chuyện này còn thiếu mở họp để các đội viên đưa ra ý kiến.
Đại đội Hồng Kỳ chú trọng dân chủ, ý dân, mọi chuyện Hoắc Đại Khánh đều nghe theo ý kiến của các đội viên trước.
Nhưng mà chuyện này đã là chuyện ván đã đóng thuyền, dựa theo tình thế trước mắt, cho dù không phải 100% nhưng cũng không khác mấy.
Vương Tú Lan vừa thấy Lục Hướng Noãn khiêng cuốc tới đây, thì hơi kinh ngạc nói:
“Thanh niên trí thức Lục, sao bây giờ cháu lại tới đây làm việc, khi sáng thanh niên trí thức Vương nói cháu có việc không tới được mà.”
Lục Hướng Noãn nghe bà ấy nói như vậy, quay đầu nhìn thoáng qua Vương Hiểu Linh im lặng mỉm cười không nói lời nào, thì biết là có chuyện gì.
Xem ra cô ấy không để lộ ra, không lộ ra cũng được.
“Hiện giờ đã xong việc, cho nên cháu tới đây.” Có thể là con người gặp việc vui tâm trạng sảng khoái, khi Lục Hướng Noãn nói chuyện hai má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện.
Gương mặt kèm theo tươi cười, cười mi mắt cong cong, như vậy khỏi phải nói đẹp cỡ nào, đẹp giống như Cửu Thiên Huyền Nữ trong bức tranh.
Chuyện này khiến Vương Hiểu Linh và Vương Tú Lan nhìn đến thất thần, đôi mắt luyến tiếc chớp một cái.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy hai bọn họ sững sờ tại chỗ, vẫn không nhúc nhích thì hơi buồn bực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận