Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 848: Là Không Muốn Hay Sinh Bệnh

Mãi đến khi miếng bánh sơn tra ăn hết, cô ấy mới rảnh rỗi nói: “Vợ Cảnh Xuyên đúng là giỏi, món gì cũng biết nấu.”
“Tên nhóc này đúng là có phúc.” Lưu Quốc Diệu mới khen xong, chỉ trong giây lát nghĩ tới bối cảnh gia đình của Lục Hướng Noãn thì đầu bắt đầu đau.
Tặng đồ xong, trên đường trở về Lục Hướng Noãn nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Cảnh Xuyên, quan hệ của sư trưởng và chị dâu tốt như vậy, bọn họ không có con sao?”
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện xung quanh không có ai mới mở miệng:
“Không có con?”
Lục Hướng Noãn tiếp tục truy hỏi: “Vì sao thế? Là không muốn hay sinh bệnh?”
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Có lẽ là sinh bệnh, cụ thể thì anh không rõ lắm. Nếu em muốn biết, ngày mai anh tìm người hỏi thăm một lát.”
Thực ra Hoắc Cảnh Xuyên có biết một chút, nhưng mà anh không dám chắc chắn.
Lục Hướng Noãn từ chối: “Không cần, em chỉ thuận miệng hỏi thăm thôi.”
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên lại để chuyện này trong lòng.
Lục Hướng Noãn hoàn toàn không nghĩ tới tốc độ chấp hành của Hoắc Cảnh Xuyên nhanh như vậy, chiều ngày hôm sau Hoắc Cảnh Xuyên dẫn theo bảy tám người, tay cầm xẻng và một đống đồ tới đào giếng.
Vương Chí Cường biết Hoắc Cảnh Xuyên muốn đào giếng, cũng muốn cống hiến một phần sức lực của mình, dù sao anh ta ăn nhiều đồ ăn của Lục Hướng Noãn như vậy.
Nhưng bị Hoắc Cảnh Xuyên biết xong, ghét bỏ sức lực của anh ta quá kém nên từ chối.
Chuyện này khiến Vương Chí Cường “tức không nhẹ”, nhưng xoay người anh ta lại cầm xẻng trong nhà lén theo tới đây.
Hoắc Cảnh Xuyên giống như đã sớm dự đoán được Vương Chí Cường sẽ tới đây, trên mặt không có quá nhiều bất ngờ, trái lại còn sai bảo anh ta đi vứt đất.
Vương Chí Cường cũng vui tươi hớn hở cầm xẻng đi qua, Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim ở bên cạnh thấy thế, nhanh chóng nhường vị trí cho anh ta.
Chẳng qua vì có Lục Hướng Noãn ở đây, ngoại trừ Vương Chí Cường ra, những người khác đều có chút câu nệ, cả đám đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn cô, chỉ biết vùi đầu làm việc.
Rất rõ ràng, Lục Hướng Noãn cũng phát hiện ra điểm này: “Mọi người bận việc đi, tôi về phòng nấu chè đậu xanh.”
Lục Hướng Noãn nói xong, thì xoay người vào bếp.
Mà Vương Chí Cường là người lắm miệng, sau khi Lục Hướng Noãn rời đi thì nói blah blah một đống:
“Các cậu nhìn các cậu xem, không có chút tiền đồ nào, em Hướng Noãn không phải sài lang hổ báo, xem các cậu bị dọa thế nào kìa, đúng là làm mất mặt đoàn trưởng nhà các cậu…”
Lưu Học Kim không sợ anh ta, thấy Lục Hướng Noãn rời đi, mở miệng cãi lại:
“Chỉ đạo viên nói rất đúng, mấy chúng em đúng là không có tiền đồ như anh, tiền đồ đến mức về nhà sợ vợ, vợ bảo đi hướng đông tuyệt đối không dám đi hướng tây.”
Những người khác nghe Lưu Học Kim nói như vậy, cả đám che miệng cười trộm.
Chuyện chỉ đạo viên sợ vợ, người trong đội đều biết, thậm chí còn ở sau lưng ngầm đặt ngoại hiệu cho anh ta: “Vợ quản nghiêm”.
“Tên nhãi ranh này, không biết lớn nhỏ. Lão Hoắc, còn không mau quản binh sĩ dưới tay anh, đây là sắp tạo phản rồi.” Vương Chí Cường trên mặt không có ánh sáng cười nói, còn giơ chân đá Lưu Học Kim một cái.
Đương nhiên là Vương Chí Cường không nỡ dùng sức, chỉ đá nhẹ một cái.
Mà Lưu Học Kim cũng không tức giận, không ngừng cười hi hi ha ha.
Ở bộ đội, chiến hữu cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường, chỉ cần không phải quá khác người, sẽ không tổn thương tới tình cảm chiến hữu.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên được nhắc tên chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó đổi sang biểu cảm nghiêm túc:
“Làm việc.”
Nghe đoàn trưởng lên tiếng, đám Lưu Học Kim lập tức thu hồi tâm tư chơi đùa, tay cầm xẻng, vùi đầu điên cuồng làm việc, tranh thủ hôm nay có thể đào xong giếng.
Lục Hướng Noãn trở lại trong bếp lấy đậu xanh dùng nước rửa sạch, sau đó cho thêm ít đường phèn, ít nước vào bắt đầu đun.
Trong lúc này Lục Hướng Noãn còn thường mở nắp nồi, dùng muỗng khuấy mấy cái.
Cô cho nhiều đậu xanh, chè đậu xanh trông cũng không loãng, trái lại còn có chút giống cháo đậu xanh.
Trong nhà còn có ít bánh sơn tra làm xong chưa ăn hết, Lục Hướng Noãn vốn định sáng hôm nay bảo Hoắc Cảnh Xuyên cầm đi chia cho các chiến sĩ dưới tay anh nếm thử một chút, kết quả sáng nay khi tỉnh dậy cô quên mất.
Hiện giờ Lục Hướng Noãn cảm thấy có chút may mắn, chè đậu xanh đặt lên lò than đun, mà cô thì càm bánh sơn tra còn dư lại ra ngoài.
Lục Hướng Noãn biết mình bảo bọn họ ăn, có lẽ bọn họ sẽ không ăn, cho nên cô dứt khoát gọi Hoắc Cảnh Xuyên tới, giao bánh sơn tra trong tay cho anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận