Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 886: Anh sẽ thế nào

Mỗi lần ăn cơm xong, anh ta đều phải uống hai cốc nước vào bụng.
Những người khác nhìn thấy hai vợ chồng Vương Chí Cường cãi nhau, cả đám đều thấy buồn cười.
Hồ Ái Hương nấu một nồi đầy mì, mọi người ăn sạch, mà bát mì Lục Hướng Noãn không ăn hết đều vào bụng Hoắc Cảnh Xuyên.
Lục Hướng Noãn xắn tay áo lên muốn giúp rửa bát, nhưng không ngờ bị Hồ Ái Hương đẩy ra:
“Không còn sớm nữa, nhanh trở về ngủ đi, đống bát này sáng ngày mai chị tỉnh dậy rửa.”
“Vậy được rồi chị dâu, chị cũng đi nghỉ sớm đi.” Lục Hướng Noãn thấy thái độ của cô ấy kiên quyết, chỉ có thể xoay người về nhà với Hoắc Cảnh Xuyên.
Đầu tháng 6 đã hơi nóng, chẳng qua ban đêm vẫn hơi lạnh, Lục Hướng Noãn đạp xe trở về nên người hơi dinh dính.
Hoắc Cảnh Xuyên sợ Lục Hướng Noãn tắm rửa lại bị cảm, không cho cô tắm, nhưng không chịu nổi cô năn nỉ, cuối cùng vẫn thỏa hiệp đi nấu một nồi nước.
Chẳng qua Lục Hướng Noãn mới tắm xong đi ra, trên người đã bị quấn chăn thật dày, suýt nữa khiến cô ngột ngạt chết.
“Hoắc Cảnh Xuyên, em nóng.”
Giọng nói dịu dàng của cô gái nhỏ khiến Hoắc Cảnh Xuyên lập tức mềm lòng, anh nhẫn nại dỗ dành:
“Về phòng lại cởi ra.”
Dứt lời, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức ôm Lục Hướng Noãn vào phòng.
Lục Hướng Noãn sợ bị ngã xuống nên hai tay ôm chặt cổ Hoắc Cảnh Xuyên, cô thậm chí có thể nghe thấy rõ tiếng thở dốc của Hoắc Cảnh Xuyên hết đợt này tới đợt khác.
Mãi đến khi Hoắc Cảnh Xuyên buông cô ra, Lục Hướng Noãn mới buông tay ra.
Thực sự không chịu nổi ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu, Lục Hướng Noãn không có biện pháp khác, cuối cùng chỉ có thể nói:
“Anh đi tắm đi, không cần để ý tới em.”
Hoắc Cảnh Xuyên khàn giọng nói: “Được, em không cần đợi anh, đi ngủ trước đi.”
“Ừm.”
Đợi khi Lục Hướng Noãn ngẩng đầu, Hoắc Cảnh Xuyên đã đi ra ngoài, ngay cả cửa cũng đóng lại.
Không nhận thấy được khác thường Lục Hướng Noãn lấy hộp sắt cô chuẩn bị lúc trước ra, đặt ở trong ngăn kéo tầng dưới cùng tủ.
Bên trong đều là bao cao su xé túi nhưng chưa từng dùng.
Trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên nhớ mong Lục Hướng Noãn, cho nên không tắm lâu, ngay cả xà phòng cũng không bôi lên người đã đi ra.
Đợi anh về phòng xong, Lục Hướng Noãn đang dựa vào đầu giường không biết suy nghĩ gì, ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau.
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Sao còn chưa ngủ?”
“Không ngủ được.” Buổi chiều ngủ hơi nhiều, hiện giờ không buồn ngủ lắm, nhưng mà Lục Hướng Noãn đã dự cảm được dáng vẻ uể oải ỉu xìu của mình vào ngày mai.
“Có phải vì chuyện ban ngày hay không?” Hoắc Cảnh Xuyên cầm khăn lông khô, ngồi ở mép giường bắt đầu lau tóc cho Lục Hướng Noãn.
Tóc của Lục Hướng Noãn đã sắp đến eo, còn dày như thế, sắp bằng non nửa cánh tay của Hoắc Cảnh Xuyên, mỗi lần lau tóc đều khiến người ta mệt mỏi.
Lục Hướng Noãn vì chuyện này mà mặc kệ không lau khô không biết bao nhiêu lần, nhưng làn nào cũng bị Hoắc Cảnh Xuyên bắt được, lần này cũng không ngoại lệ.
Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng kiên nhẫn cầm khăn lông lau khô tóc giúp Lục Hướng Noãn.
Để tóc ướt ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy sẽ đau đầu, cách nói này Hoắc Cảnh Xuyên thường xuyên nghe người thế hệ trước trong nhà nói.
Nhìn có vẻ không có căn cứ, dù sao mỗi ngày anh đều để tóc ướt đi vào giấc ngủ.
Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới Lục Hướng Noãn, Hoắc Cảnh Xuyên sẽ ôm thái độ thà tin chuyện này có, không thể tin không có.
Lục Hướng Noãn nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, quay đầu nhìn anh: “Chuyện ban ngày? Anh đều biết rồi sao?”
“Ừm, hôm nay đến cục công an đã biết, vợ à, rất xin lỗi, là anh không bảo vệ em thật tốt. Nhưng mà mong em cho anh thêm một cơ hội nữa, anh đảm bảo sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng, nếu anh không xử lý tốt chuyện này, anh sẽ…”
Câu rời khỏi cô, Hoắc Cảnh Xuyên không nói nên lời, giống như có người nào đó cầm dao đâm vào anh.
Thực ra Hoắc Cảnh Xuyên kết hôn với Lục Hướng Noãn lâu như vậy, anh biết cô là người không thích phiền phức.
Hiện giờ vì Đoạn Tiểu Vi, liên tục có nhiều chuyện xuất hiện, như vậy tất sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của cô đối với mình, đây là chuyện anh không muốn nhìn thấy nhất.
“Anh sẽ thế nào? Sẽ rời khỏi em? Hay là em rời khỏi anh…”
Không biết vì sao khi Lục Hướng Noãn nói những lời này, trong lòng rầu rĩ, có chút không thoải mái.
Hoắc Cảnh Xuyên tiến lên nhanh chóng che miệng cô lại, khẩn cầu nói: “Vợ à, cầu xin em đừng nói những lời này có được không.”
Lục Hướng Noãn hiếm khi thấy được dáng vẻ hèn mọn như vậy của Hoắc Cảnh Xuyên, ma xui quỷ khiến gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận