Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 890: Phú Quý hiểu tiếng người

Đợi tết năm nay trở về, cô muốn dẫn theo Hoắc Cảnh Xuyên ăn món ngỗng hầm chính tông.
Nước cốt lẩu là không thể dùng, thứ kia quá vượt mức quy định, cho nên Lục Hướng Noãn dứt khoát tự mình làm.
Một muỗng mỡ heo lót nền, hai muỗng rượu nếp, còn thêm ít ớt chỉ thiên, hạt tiêu, gừng, hành lá, còn có ớt chuông chị dâu Hồ cho cô lúc trước, Lục Hướng Noãn cũng cho một ít vào trong.
Đợi canh xương sườn trên bếp đun một lát xong, Lục Hướng Noãn đổ nước cốt trong nồi vào.
Canh màu trắng lập tức trở nên đỏ rực, nhìn qua thôi đã khiến người ta muốn ăn.
Đặt nồi trên bếp đun, Lục Hướng Noãn lập tức ra tay xử lý đồ ăn kèm.
Khi cô chuẩn bị múc nước rửa rau, Hoắc Cảnh Xuyên từ bên ngoài về.
Hoắc Cảnh Xuyên tiến lên trước nhận lấy chậu rau trong tay cô, nói: “Vợ à, để anh, muốn làm gì em cứ nói với anh một tiếng là được.”
“Anh rửa sạch rau trước đi, em đi thái thịt.”
Trong nhà không có thịt dê cuốn, Lục Hướng Noãn chỉ có thể dùng thịt thăn heo thay thế, cắt thành từng miếng hơi mỏng, đến lúc đó nhúng vào nồi không khác gì thịt dê cuốn, dù sao cũng ăn vào bụng mình.
Đơn giản chỉ là có khác biệt về vị thôi.
Nhưng mà lần sau cô sẽ nghĩ biện pháp lấy ít thịt dê trong không gian ra, nhúng lẩu ăn.
Lục Hướng Noãn thuộc loại người không có điều kiện, cũng phải sáng tạo ra điều kiện.
Hoắc Cảnh Xuyên đảm nhiệm nhiều việc nói: “Lát nữa anh làm cho, em về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đôi tay của vợ anh thon dài trắng nõn, trời sinh để trân quý, không thích hợp ở phòng bếp cả ngày.
Cho nên chỉ cần Hoắc Cảnh Xuyên ở nhà, anh sẽ ôm hết mọi việc trong nhà, tuyệt đối không để Lục Hướng Noãn động vào một ngón tay.
Yêu người giống như chăm sóc hoa, bạn càng dụng tâm chăm sóc, hoa tưới ra càng đẹp, cộng thêm uống nước linh tuyền trong khong gian, Lục Hướng Noãn trông xinh đẹp là chuyện không thể nghi ngờ.
Chẳng qua giữa mày luôn có chút sầu bi, cùng với cảm giác bi thương trên người khó mà biến mất.
Nhưng mà hiện giờ tươi cười trên mặt Lục Hướng Noãn ngày càng nhiều hơn, người cũng trở nên không còn lệ khí như trước, giữa mày thường xuất hiện hạnh phúc, chẳng qua Lục Hướng Noãn không phát hiện ra.
Lục Hướng Noãn nghĩ tới trình độ cắt thái đồ của Hoắc Cảnh Xuyên, thì thuận thế đồng ý:
“Vậy được rồi, thịt ở tủ bát, lát nữa anh cắt thành từng lát mỏng là được.”
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên đồng ý, sau đó bắt đầu cúi đầu bận việc.
Mà bên này Vương Ái Dân dự vào lưng Vương Chí Cường cha cậu bé khóc lóc trở về.
Do mệt nên thế.
Trình Hiểu Yến mở cửa cho hai cha con bị ầm ĩ đến đau cả đầu, quát Vương Chí Cường:
“Vương Chí Cường, anh lại bắt nạt con trai anh à?”
Vừa nghe thấy thế Vương Chí Cường lập tức kêu oan:
“Vợ à, anh đâu dám, là lão Hoắc làm, lão Hoắc kéo con trai em chạy 5 kilomet quanh sân huấn luyện.”
Lão Hoắc đúng là xấu xa, chỉ bắt nạt mình không làm gì được anh.
Trình Hiểu Yến vừa nghe là Hoắc Cảnh Xuyên làm, gương mặt lập tức khôi phục bình tĩnh:
“Ồ, vậy thì không sao, tên nhóc thối này cũng nên chịu chút giáo huấn, tránh cho không biết lớn nhỏ chọc người ta thấy phiền.”
Sau khi nói xong, cũng không quay đầu lại đi làm việc.
Vương Chí Cường thét to: “Vợ, Ái Dân là con trai em, con trai ruột đấy.”
Trình Hiểu Yến không quay đầu lại nói: “Không phải con ruột của em, chẳng lẽ là nhặt từ thùng rác về?”
Vương Ái Dân dựa vào lưng Vương Chí Cường vừa nghe mình là được nhặt từ thùng rác về, gào khóc to hơn nữa:
“Con không phải nhặt từ thùng rác về… Cha mới được nhặt từ thùng rác về… Con không phải… Con là con ruột của mẹ… Do mẹ sinh ra…”
Vương Chí Cường bị cậu bé làm cho điếc cả tai, nhanh chóng dỗ dành: “Tên nhóc thối, đừng khóc, con là con ruột của mẹ.”
Nhưng mà Vương Ái Dân vẫn khóc rất hăng, cuối cùng nước mắt nước mũi cọ hết lên áo Vương Chí Cường, khiến Vương Chí Cường cảm thấy ghê tởm muốn ném cậu bé xuống.
Trình Hiểu Yến trực tiếp uy hiếp: “Nếu con lại ầm ĩ, mẹ không cho con ăn táo dì Hướng Noãn đưa tới.”
Lời nói của cô ấy vẫn có chút tác dụng, ít nhất Vương Ái Dân không khóc nữa, vươn tay đòi cô ấy ăn táo.
Trình Hiểu Yến cắt hai miếng, dư lại để cho mấy đứa bé khác trong nhà.
Một miếng cho Vương Ái Dân, một miếng khác cho Vương Chí Cường, mà cô ấy thì không nỡ ăn.
Vương Chí Cường là người thương vợ, đương nhiên cũng đoán được Trình Hiểu Yến không ăn, cho nên đưa miếng táo trong tay cho cô ấy:
“Em ăn đi, anh không thích ăn.”
Trình Hiểu Yến trả táo lại cho anh ta: “Bảo anh ăn thì anh cứ ăn đi, một người đàn ông dông dài y như phụ nữ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận