Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 225: Vòng đi vòng lại lại trở về

Bởi vì mấy ngày nay cô ta vẫn luôn gọi điện về nhà, biết được một tin dữ động trời, không biết cha cô ta phạm tội gì, bị người phía trên gọi đi điều tra.
Mẹ cô ta khóc lóc với cô ta nói đã không còn nhà, bảo cô ta nhất định phải chiếu cố bản thân, không đợi cô ta hỏi lại bên kia đã cúp điện thoại.
Đợi khi cô ta gọi trở về, đã không còn ai nghe máy.
Tốt xấu gì cũng là đứa bé lớn lên ở đại viện lớn, dù ít dù nhiều cũng mưa dầm thấm đất một chút, đương nhiên là Dương Thiên Chân biết được những lời này của mẹ là có ý gì.
Đồng thời cũng có chút suy đoán ra được vì sao lúc đó cha cố chấp muốn đưa cô ta xuống nông thôn.
“Vì sao? Bên công xã không cho lý do à? Vô duyên vô cớ trả người trở về?” Nếu để Vương Quế Anh nói bà ấy không thích ai nhất ở khu thanh niên trí thức, vậy nhất định là Dương Thiên Chân.
“Bên công xã cố chấp nhét, tôi có thể có biện pháp gì. Đúng rồi, đã nấu cơm xong chưa, hôm nay tôi đi cả ngày sắp chết đói rồi.” Hoắc Đại Khánh nói dăm ba câu cho qua chuyện này, thật sự là nhắc tới sẽ đau đầu.
“Sắp xong ngay đây, mau đi rửa tay ăn cơm đi.” Vương Quế Anh nhanh chóng nói, đồng thời còn không quên gọi Dương Thiên Chân vào.
Dương Thiên Chân được gọi tên thật ra có chút được cưng chiều mà sợ hãi, nhanh chóng đi theo sau Vương Quế Anh.
Trên bàn cơm.
Vương Hiểu Linh thấy Dương Thiên Chân thì thập sự khiếp sợ, nhưng mà những người khác đều không mở miệng, cô ấy cũng ngượng ngùng mở miệng, vẫn luôn vùi đầu ăn cơm.
Bởi vì hiện giờ Hoắc gia nấu cơm đều có định lượng, mà Dương Thiên Chân là đột nhiên trở về, cho nên không làm phần ăn của cô ta.
Nhưng mà không thể để cô ta đói bụng, Vương Quế Anh bảo con dâu cả Lưu Chiêu Đệ đi thêm nước vào nồi, trộn lẫn một chút ăn tạm.
Còn bánh bột ngô kia, Vương Quế Anh đưa phần của mình cho cô ta, cũng không biết là ghét bỏ hay đã ăn no, Dương Thiên Chân không nhận lấy, chỉ cúi đầu uống bát cháo trước mặt.
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt nhỏ hết vào trong bát cũng không phát hiện ra.
Cho nên Vương Quế Anh cũng không miễn cưỡng cô ta, cầm lấy bánh bột ngô tiếp tục ăn.
Đợi mọi người ăn cơm xong, Hoắc Đại Khánh bảo người trong nhà rời đi, giữ lại ba thanh niên trí thức, tay sờ lưng quần muốn lấy tẩu hút thuốc ra.
Nhưng mà ánh mắt không cẩn thận giao nhau với Lục Hướng Noãn, cái tay kia lại rút về.
Thôi, thanh niên trí thức này dễ bị khói thuốc sặc.
“Đại đội trưởng, có chuyện gì sao?” Vương Hiểu Linh thấy ông ấy vẫn luôn không nói chuyện, trong lòng có chút thấp thỏm, sợ đuổi bọn họ đi, dù sao hiện giờ khu thanh niên trí thức chỉ còn lại đống phế tích.
“Nhân lúc còn chưa thu hoạch vụ thu, ngày mai tìm các đội viên xây lại khu thanh niên trí thức cho các cháu.” Hoắc Đại Khánh chậm rãi mở miệng.
“Cảm ơn đại đội trưởng.” Chỉ cần không phải lập tức đuổi bọn họ đi là được, Vương Hiểu Linh thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Sau đó Hoắc Đại Khánh quay đầu nói chuyện với Lục Hướng Noãn:
“Còn xây nhà không, thanh niên trí thức Lục? Năm nay thu hoạch không tốt, chú đoán không khác mấy năm trước lắm.”
Thực ra ý ở ngoài lời là sắp mắc nợ đói bụng, dùng tiền tiết kiệm giữ mạng trước quan trọng hơn.
Hôm nay ông ấy đến công xã mở họp, bao gồm lãnh đạo trong công xã, đều là dáng vẻ mặt ủ mày ê, đại đội trưởng của các đội đều hỏi bọn họ biện pháp giải quyết.
Nhưng lãnh đạo của công xã chỉ nói một câu: “Có việc tự mình có thể giải quyết thì tự mình giải quyết, đừng gây thêm phiền phức cho tổ chức.”
Sau đó không nói gì nữa.
Nếu đám đại đội trưởng bọn họ có chút biện pháp đã không đến mức chạy tới hỏi bọn họ.
Hiện giờ chỉ có thể làm là con đường tự cứu, tự cứu, tự cứu thế nào?
Đội của bọn họ còn tốt hơn một chút, ít nhất các đội viên còn vất vả cứu giúp một lát.
Nhưng mà rất nhiều đại đội khác đều để mặc hoa màu ngâm mình trong nước, không cần nghĩ cũng biết sẽ có kết quả gì.
Bầu trời hiện giờ, có lẽ sắp thay đổi.
“Xây ạ, đến lúc đó làm phiền chú đại đội trưởng.” Lục Hướng Noãn nói chắc như chém đinh chặt sắt.
Cho dù hôm nay ông trời tới đây, cũng không dao động được ý nghĩ của cô, cần thiết phải xây.
Nghĩ mà xem Lục Hướng Noãn cô xuống nông thôn nhiều ngày như vậy, ăn thứ gì cũng phải lén lút, rất nghẹn khuất, cuối cùng vẫn phải có không gian riêng của mình, vì sao không xây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận