Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 58: Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy

“Rõ ràng là nó ra tay với con trước, dựa vào cái gì con phải xin lỗi nó.” Thấy cả đám bọn họ đều đứng về phía tiện nhân kia, Lục Thải Liên cảm thấy vô cùng ấm ức.
“Hướng Noãn đánh cô chỗ nào?” Bác gái Vương che chở Lục Hướng Noãn sau người, chất vấn.
“Nó, nó…” Lục Thải Liên ấp úng không nói nên lời, sao cô ta có thể mở miệng nói chỗ đó ra được.
“Không nói ra được đúng không, vừa nhìn cô là biết chột dạ. Hướng Noãn gầy y như bộ xương khô như vậy còn đánh được cô, có cái beep, đồ nói dối.” Chị Mã tức tới mức nói lời thô tục.
“Tôi nói thật mà, tôi nói thật, là nói đánh tôi, sao các người lại tin tưởng tiểu tiện nhân kia mà không tin tôi.” Lục Thải Liên tức tới mức phát cuồng, nhưng mà chỗ đó không thể cho bọn họ xem được.
“Đúng là đồ có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, mở miệng nói toàn mấy lời không sạch sẽ, sao đại viện chúng ta lại có loại mặt hàng như thế.” Bác gái Vương thật sự không nghe nổi nữa, mở miệng nói.
“Bác gái Vương, bác nói như vậy hơi quá rồi.” Nghe thấy thế Vương Phượng Kiều không ngồi yên được, bà già chết tiệt này còn mắng luôn cả mình vào.
“Mẹ như thế nào sẽ dạy con như thế ấy, cô nghe xem con gái cô nói cái gì? Ở trước mặt mọi người lại nói lời khó nghe như vậy, trong lén lút không biết còn bắt nạt cô bé Hướng Noãn này thế nào.”
“Trời đất chứng giám, cháu vẫn luôn thương yêu Hướng Noãn mà, sao có thể bắt nạt con bé được.” Vương Phượng Kiều lập tức kêu oan, đồng thời còn ấm ức chảy nước mắt.
“Hướng Noãn, cháu nói thật với thím…” Chị Mã vỗ lưng Lục Hướng Noãn, bày ra dáng vẻ sẽ đòi công bằng cho cô.
“Tê…” Lục Hướng Noãn lập tức đau tới mức “nhe răng trợn mắt” kêu lên.

Không biết vì sao Vương Phượng Kiều thấy Lục Hướng Noãn cố làm ra vẻ như vậy, luôn có dự cảm không tốt, mí mắt phải giật giật, luôn cảm thấy con nhóc thối này muốn làm gì đó.
Lúc này cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được Lục Hướng Noãn không thích hợp, chị Mã không nói hai lời xắn tay áo của Lục Hướng Noãn lên, kết quả mảng lớn xanh tím trên cánh tay lọt vào tầm mắt mọi người.
“Hướng Noãn, vết thương này là sao đây?” Bác gái Vương nhìn thấy thế thì kinh hãi kêu lên.
“Cháu… Cháu tự mình… Va trúng… Không sao đâu ạ.” Lục Hướng Noãn đợi chính là lúc này, giống như đứa bé làm sai chuyện lắp bắp nói xong, nhanh chóng cúi đầu bất an nắm góc áo.
Chỉ dựa vào kỹ thuật diễn này, nếu Lục Hướng Noãn đi tham gia lễ trao giải Oscar sang năm, chắc chắn có thể giành được hạng nhất.
Vương Phượng Kiều nhìn thấy thế tức muốn chết, thì ra là cái tát của con nhóc chết tiệt kia là đang đợi bà ta.
Khi bà ta vừa định nói chuyện thì thấy Lục Quốc Khánh trừng bà ta một cái, bà ta sợ tới mức nuốt những lời muốn nói xuống.
Không biết vì sao hai chân như không nghe mình sai bảo, run lẩy bẩy.
“Hướng Noãn, sao con lại bị va chạm mạnh như vậy mà không nói với cha một tiếng, bây giờ cha đưa con đến bệnh viện khám.” Đương nhiên là Lục Quốc Khánh biết là ai làm, còn là ông ta ngầm đồng ý, nhưng mà chuyện này cần phải lừa gạt cho qua.
Nếu không ông ta đã không chịu nổi, đám người ở đại viện này có thể xé ông ta ra.
“Lục Quốc Khánh, cậu nghĩ là mắt chúng tôi bị mù hết à, đây rõ ràng là véo. Cậu đợi đó cho tôi, lát nữa tôi tính sổ với cậu.” Bác gái Vương lau nước mắt, không nói hai lời dẫn Lục Hướng Noãn đi về phía nhà mình.
Chị Mã và quả phụ họ Lâm cũng chạy nhanh đi theo, những người khác cũng muốn theo vào nhưng trong phòng chỉ to như vậy, nên đành phải canh giữ ở cửa.
Lúc này Lục Thải Liên cũng tỉnh táo lại, biết mình gây ra chuyện lớn, làm chuyện ngu ngốc, thì nhanh chóng nhìn mẹ nhờ giúp đỡ.
Nhưng mà hiện giờ bản thân Vương Phượng Kiều còn khó có thể bảo toàn, đâu còn lo lắng con gái mình.
Cực khổ kinh doanh thanh danh mười mấy năm, hiện giờ bị con nhóc chết tiệt kia hủy hoại, bây giờ thật sự hối hận lúc trước không ném cô vào thùng nước cho chết chìm.
“Cháu nghe lời đi, để bác gái nhìn xem.” Bác gái Vương nhìn Lục Hướng Noãn nắm chặt quần áo, nhỏ giọng dỗ dành.
“Bác gái, thím.” Có lẽ là trong cơ thể còn có chút cảm xúc của nguyên chủ, Lục Hướng Noãn vốn không có chuyện gì ấm ức ôm bác gái Vương khóc to.
Vừa khóc lập tức khiến ba người ở đây khó chịu cũng khóc theo, nói không chừng cô bé này chịu tôi không ít sau lưng bọn họ, đều tại bọn họ không xứng chức trưởng bối.
Nhưng vẫn không quên dỗ Lục Hướng Noãn cởi áo trên người ra.
Không nhìn không biết, vừa nhìn lập tức bị dọa sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận