Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 214: Mở cuộc họp gì thế

Hoắc Đại Khánh đếm tiền của các đội viên, sau đó đối chiếu giấy tờ với Vương Chí Thành, phát hiện trùng khớp lúc này mới bao kín mít cho vào trong túi trước ngực.
Sau đó nói với các đội viên một lát, dẫn theo hai con trai của ông ấy còn có Vương Chí Thành, Quách Cẩu Tử, Thụ Căn rời đi.
Bọn họ phải nhân lúc các đội sản xuất khác còn chưa kịp phản ứng, đến chợ đen mua lương thực, nếu không lương thực vốn đã cao lúc đó càng tăng lợi hại hơn.
Đến lúc đó tiền trong tay các đội viên càng không đủ mua được bao nhiêu lương thực.
Trong phòng có một đám người đang ríu rít thảo luận, mà Vương Quế Anh cảm thấy ngồi ở đây cũng không có chuyện gì làm, cho dù hôm nay nói khàn cả giọng cũng không thay đổi được sự thật sắp có nạn đói.
Có thời gian nói chuyện còn không bằng nằm trên giường đất không làm gì, tiết kiệm chút sức lực, tiết kiệm đồ ăn, vì thế dẫn theo con dâu còn có Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh trở về.
“Mở cuộc họp gì thế?” Hứa Gia Ấn vừa thấy bọn họ trở về, lập tức hỏi.
“Hoa màu trong đất bị mưa hủy hoại, thảo luận chuyện đồ ăn.” Lục Hướng Noãn nói ngắn gọn.
“Hủy hoại ư?” Nghe thấy câu này từ miệng Lục Hướng Noãn, ít nhiều gì Hứa Gia Ấn có chút khiếp sợ.
“Cũng chính là nửa cuối năm anh sẽ đói bụng.” Thấy anh ta không lý giải được, Vương Hiểu Linh lại dùng tiếng phổ thông nói cho anh ta nghe.
“Ông trời ơi, ông dứt khoát mang tôi đi đi, tôi không sống nữa.” Lúc này Hứa Gia Ấn kịp phản ứng, tư vị đói bụng quá khó tiếp nhận.
Lúc trước anh ta từng đói, vẫn luôn dùng nước lấp đầy bụng, cuối cùng uống đến khi anh ta không uống nổi nữa, nghĩ tới lại phải trải qua chuyện này, hiện giờ anh ta đều đã chết tâm.
“Thanh niên trí thức Hứa, đừng nói mấy lời chết chóc, không may mắn.” Vương Quế Anh nói xong còn nhổ nước bọt ba lần xuống đất, chắp tay trước ngực lạy trời, miệng lẩm bẩm: “Đứa bé không hiểu chuyện, mong ngài đừng chấp với đứa bé.”
Mà Hứa Gia Ấn cũng bị tư thế của bà ấy dọa sợ, câm miệng không dám nói gì nữa, sợ lát nữa thật sự chết thẳng cẳng.
Mà Vương Hiểu Linh nhìn dáng vẻ ấm ức này của Hứa Gia Ấn, che miệng cười to một lát.
“Lần sau đừng nói mấy lời như vậy nữa.”
“Dạ dạ.” Hứa Gia Ấn điên cuồng gật đầu, Vương Quế Anh thấy anh ta nghe lọt, mới quay đầu đi ra ngoài nấu cơm.
Mà Hứa Gia Ấn đã gãy chân cùng với Vương Hiểu Linh và Lục Hướng Noãn hai người kiện toàn ngồi đó cũng ngượng ngùng, dù sao bọn họ là ở nhờ nhà người ta, vốn dĩ là gây thêm phiền phức cho người ta.
Cho nên hai người đến phòng bếp xem có thể giúp được gì không, nhưng mà mới mở cửa phòng bếp, đã bị Vương Quế Anh bảo hai con dâu đuổi bọn họ ra.
Sao chuyện nói cơm có thể cần bọn họ, khi Vương Quế Anh nói chuyện vẫn tiếp tục động tác trên tay.
Nếu bây giờ hai thanh niên trí thức này ở nhà bọn họ, vậy thì có khả năng ở lại mấy ngày, hơn nữa hiện giờ lại mắc nợ, cho nên Vương Quế Anh làm giống như thường ngày, thậm chí khi hấp bánh bột ngô bà ấy còn cho ít rau dại đào được từ trên núi vào bên trong.
Cũng chính là bánh bột ngô rau dại.
Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh không biết làm gì, chỉ có thể ngồi ở đó, ba người lại bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
“Vậy sau này chúng ta làm sao bây giờ? Không thể luôn không có lương thực ăn, vẫn luôn đói bụng đúng không.” Hứa Gia Ấn nghĩ một lát, vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Anh ta thừa nhận mình là người nhát gan tham sống sợ chết.
Vương Hiểu Linh nghe anh ta nói như vậy, mới nhớ tới quên nói cho anh ta chuyện mọi người góp tiền mua lương thực.
Cô ấy vội vàng nói ra, nhân tiện nói luôn chuyện mua lương thực cho anh ta nữa.
Hứa Gia Ấn nghe thấy lúc này mới yên tâm, đôi mắt lệ nóng lưng tròng, miệng cũng không chút bủn xỉn khen ngợi đám thanh niên trí thức:
“Mọi người thật tốt, cảm ơn mọi người.”
“Chuyện này có gì mà cảm ơn, không cần thiết, dù sao đến lúc đó anh đều phải bỏ tiền. Nếu không bỏ tiền thì đợi nhà bên khu thanh niên trí thức xây xong, anh chuẩn bị uống gió Tây Bắc đi.” Vương Hiểu Linh thản nhiên nói.
Mà Hứa Gia Ấn nghe cô ấy nói như vậy, trực tiếp ngây ngốc tại chỗ không biết nên nói gì mới tốt.
“Tiền của tôi đè ở trong phòng… Không lấy ra được…”
“Không sao, đến lúc đó nếu không lấy ra được, thì viết giấy nợ cho bọn họ, tôi cũng làm như vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận