Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 644: Đe dọa

Dưới cái nhìn của cô, tuy quả phụ họ Lưu có sai, nhưng không giống như lời bà ta nói, tất cả lỗi sai đều đổ lên người quả phụ họ Lưu.
Nếu chồng bà ta có thể quản tốt nửa người dưới của mình, vậy thì quả phụ họ Lưu dụ dỗ kiểu gì cũng không có tác dụng.
Nói thẳng ra là, hai người này chính là kẻ muốn cho người muốn nhận, đều không phải loại tốt đẹp gì.
Còn chồng Vương Xuân Mai thấy bà ta nói chuyện này ra trước mặt bao nhiêu người trong đội như vậy, ông ta cảm thấy mất mặt tiến lên kéo tóc Vương Xuân Mai, kéo bà ta đi ra ngoài.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Đại Khánh không nhìn nổi, mở miệng ngăn lại:
“Hai người muốn ầm ĩ thì về nhà ầm ĩ cho tôi, đừng đánh nhau trước mặt tôi khiến tôi ngột ngạt. Lục Ngưu, mau buông tay cho tôi.”
Vương Lục Ngưu không có biện pháp, chỉ có thể buông tay, nhưng ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn Vương Xuân Mai.
Đợi lần tới nhà không có ai lại thu thập bà ta đủ.
Vương Xuân Mai cho rằng mình tránh được một kiếp vẻ mặt tràn ngập cảm kích nhìn Hoắc Đại Khánh, đồng thời oán hận đối với quả phụ họ Lưu tăng thêm một tầng.
Nhưng mà khi Hoắc Đại Khánh nói chuyện, không biết là người nào tiến lên cào quả phụ họ Lưu, cào trên mặt đều là máu, từng vệt dài, nhìn qua có chút khiếp người.
Mà quả phụ họ Lưu cũng bị đau tỉnh.
Quả phụ họ Lưu vừa mở mắt ra thì thấy người trong đội mắng chửi bà ta, biết đám phụ nữ trong đội đều là người không dễ chọc bà ta lập tức muốn chạy trốn, nhưng phát hiện bà ta không thể cử động được.
Bà ta cúi đầu mới phát hiện mình bị trói lại, vừa quay đầu thì phát hiện con trai cũng thế.
Nghĩ tới mình thần trí không rõ làm chuyện đó với con trai, quả phụ họ Lưu lạnh lẽo giống như ngã vào hầm băng.
Bà ta khóc lóc thảm thiết, chạy nhanh tới kéo quần Hoắc Đại Khánh, xin tha với ông ấy.
Nhưng bị Vương Quế Anh lanh tay lẹ mắt thấy được, nhấc chân đạp bà ta ra, quả phụ họ Lưu đau đến mức chảy nước mắt hăng hơn.
“Ông già, nếu hôm nay ông dám mềm lòng, tôi sẽ về nhà mẹ đẻ.” Vương Quế Anh tức tới mức không có lý trí trực tiếp nói lời tàn nhẫn.
Hoắc Đại Khánh nghe thấy gương mặt già đỏ lên, ấp úng gật đầu trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Hóa ra đại đội trưởng là người vợ quản nghiêm, Lục Hướng Noãn cảm thán trong lòng.
Lúc này đám người của khu thanh niên trí thức nghe thấy động tĩnh, cũng sôi nổi chạy tới.

Mà Lý Bình và Vương Hiểu Linh thấy Lục Hướng Noãn cũng ở đây thì như chó thấy xương, ngửi mùi chạy tung ta tung tăng về phía cô.
Nhưng mà khi hai bọn họ thấy tâm trạng của Lục Hướng Noãn không tốt lắm, cũng không dám tiến lên, sợ lát nữa sẽ bị mắng, cho nên chỉ dám đứng bên cạnh cô.
“Đại đội trưởng, tôi bị oan.” Quả phụ họ Lưu khàn giọng kêu lên.
Đột nhiên bà ta thấy được Lục Hướng Noãn hạc trong bầy gà, ánh mắt trở nên điên cuồng, dùng tay chỉ Lục Hướng Noãn:
“Đều tại tiện nhân chết tiệt kia làm hại tôi, là cô ta làm hại tôi.”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lục Hướng Noãn, nhưng hai tùy tùng nhỏ là Vương Hiểu Linh và Lý Bình nhìn thấy tình thế không ổn, nắm chặt tay che chở trước mặt Lục Hướng Noãn.
“Mọi người đừng tin tưởng lời người phụ nữ điên kia, thanh niên trí thức Lục là người xinh đẹp tốt bụng, sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.” Lý Bình thở hổn hển nói.
Tuy Vương Hiểu Linh không nói chuyện, nhưng động tác đã nói lên tất cả.
Đám thanh niên trí thức cũ ở khu thanh niên trí thức như Vương Chí Văn, Hứa Gia Ấn đều đứng trước mặt Lục Hướng Noãn, giúp Lục Hướng Noãn nói lời hay.
Còn đám thanh niên trí thức mới tới, đều bày tỏ thái độ trung lập, đứng ở chỗ đó không lên tiếng.
Lục Hướng Noãn nhìn mọi người che chở trước mặt mình, trong lòng trào ra dòng nước ấm.
Lục Hướng Noãn vỗ lưng Vương Hiểu Linh cách cô gần nhất, sau đó nói với đám thanh niên trí thức cũ:
“Yên tâm, tôi sẽ không xảy ra chuyện.”
Ngay sau đó ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn quả phụ họ Lưu: “Là tôi làm thì thế nào.”
“Đại đội trưởng, ông xem, cô ta thừa nhận, tôi bị oan, ông mau thả tôi ra.” Quả phụ họ Lưu nghe cô nói như vậy trong lòng vui vẻ, nhanh chóng gân cổ lên kêu gào.
Kết quả câu nói kế tiếp của Lục Hướng Noãn, trực tiếp đánh bà ta vào mười tám tầng địa ngục.
Vẻ mặt Lục Hướng Noãn bình tĩnh nói:
“Sáng hôm nay quả phụ họ Lưu đến nhà tôi, nói con trai bà ta sinh bệnh, mời tôi đi khám bệnh.
Tuy lúc trước giữa tôi và quả phụ họ Lưu có chút xích mích, nhưng ai bảo tôi là bác sĩ của đại đội Hồng Kỳ chúng ta, vì thế tuân theo nguyên tắc khám bệnh cứu người, tôi đã đi theo bà ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận