Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 394: Bánh bột ngô

Cho nên Vương Hiểu Linh vì lo lắng mình sẽ đói bụng, cô ấy đặc biệt mang hai cái bánh bột ngô theo.
Thu hoạch vụ thu là lúc khiến người ta mệt nhất, lúc này điều kiện không đủ, ăn ngon thì đừng nghĩ, nhưng nhất định phải ăn no, nếu không đợi thu hoạch vụ thu qua đi, bạn cũng sẽ mệt muốn chết.
Mà bên Đàm Phượng Kiều cũng học theo, móc bánh bột ngô trong túi ra đưa cho Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn đẩy bánh bột ngô của hai người trở về: “Không cần, mọi người ăn đi, tôi về nhà một chuyến là được.”
Vương Tú Lan đứng ra nói:
“Về nhà làm gì, như vậy không phải sẽ rất phiền phức sao, ăn tùy tiện một bữa cho qua là được, thanh niên trí thức Lục…”
Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều ở bên cạnh cũng vô cùng tán thành gật đầu.
Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ kiên trì của bọn họ, chỉ có thể nhận lấy bánh bột ngô của Vương Hiểu Linh.
Còn bánh Đàm Phượng Kiều đưa cho cô thì cô bảo cô ấy cất đi, lý do là dạ dày của cô nhỏ, ăn ít.
Sau khi ăn cơm xong, đám Lục Hướng Noãn nghỉ cũng không rảnh lo nghỉ, sau đó bắt đầu vùi đầu vào ruộng ngô làm việc.
Thành tựu cả ngày hôm nay của Lục Hướng Noãn là bẻ năm sọt ngô to, nhưng mà cái giá phải trả là cả người nhức mỏi, đeo bao tay vẫn bị cọ ra bọng nước.
Lục Hướng Noãn lấy ngân châm ra chọc thủng nó, sau đó bôi ít thuốc, dùng băng gạc quấn mấy vòng quanh tay, xem như băng bó xong.
Nhìn băng gạc trên tay, Lục Hướng Noãn không nhịn được nhớ tới khi tan làm, lơ đãng thấy được tay của Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều cũng đầy bọng nước, còn nghiêm trọng hơn cô nhiều.
Mới xuất hiện ý nghĩ ngày mai đi làm việc cô sẽ mang mấy đôi bao tay qua, thì bị cô lập tức đánh mất ý nghĩ này.
Thứ như bao tay, hai ngày trước cô đến hợp tác xã mua bán mua đồ đã thấy được, bốn hào năm xu một đôi, còn cần hai phiếu.
Cho nên thời buổi này đặc biệt là ở nông thôn, tặng hai bọn họ không thích hợp.
Liên tục mấy ngày dưới vất vả nỗ lực của các đội viên, cuối cùng ngô của đại đội Hồng Kỳ cũng bẻ xong, mà trên người Lục Hướng Noãn cũng đen đi một độ.
Nhưng mà hiện giờ cô đã mệt đến mức không thèm để ý mình, cứ để mặc cô xấu như vậy đi.
Ngô năm nay không tốt lắm, đều tại trận mưa to lúc trước, làm hại sản lượng lương thực giảm mức độ lớn.
Càng khỏi phải nói cây nhỏ như cái gậy, hạt ngô cũng không no đủ lắm, lép hạt đến mức không nói nên lời.
Cho nên có thể nghĩ tới, năm nay nộp thuế lương thực, đợi cuối năm chia cho các hộ gia đình cũng không chia được bao nhiêu lương thực.
Các đội viên vốn có chút vui sướng bẻ ngô trên tay, tâm trạng càng thêm trầm trọng.
Hoắc Đại Khánh thấy bọn họ như vậy, lập tức cổ vũ cố lên với mọi người.
Nhưng mà đối với các đội viên, cho dù bây giờ nói nhiều cũng không làm nên chuyện gì.
Bọn họ quan tâm chỉ có hai vấn đề là lương thực và có thể ăn no bụng hay không.
Trong lòng Hoắc Đại Khánh cũng trầm trọng hơn, hút thuốc lá sợi hết ngụm này tới ngụm khác, cũng không thấy tay ông ấy dừng lại.
Vương Quế Anh nằm trên giường đất còn bị khói thuốc lá của ông ấy làm sặc mấy lần.
Cuối cùng bà ấy thật sự không chịu nổi, trực tiếp đuổi Hoắc Đại Khánh ra bên ngoài.
Có thời gian sầu như vậy, còn không bằng nghĩ xem cuộc sống kế tiếp phải làm thế nào.
Mấy ngày nay Vương Quế Anh càng tính càng cảm thấy lương thực trong nhà mình cũng không đủ ăn.
Không có biện pháp, người nhiều, cho dù bà ấy nghĩ cách tiết kiệm cỡ mấy túi lương thực cũng sẽ giảm xuống, nhưng mà lại đến chợ đen mua lương thực cũng không thích hợp.
Bởi vì dưới trận mưa to kia, giá lương thực ở chợ đen tăng cao, lúc trước có thể mua hai cân ngô, đến bây giờ chỉ có thể mua một cân.
Trái lại Lục Hướng Noãn không có phiền não này, mỗi ngày đều ăn no lấp đầy bụng mình, mới có sức làm việc.
Hơn nữa gần đây cô phát hiện một chuyện, đó chính là khát vọng của cơ thể cô đối với linh tuyền đã nhỏ đi nhiều, dù sao cô đã mười ngày nửa tháng không chạm vào nó, cơ thể còn không khó chịu như vậy.
Đối với Lục Hướng Noãn mà nói chuyện này chính là tin tức tốt, đáng để ăn mừng, buổi tối cô ăn hết nồi lẩu ở trong không gian.
Dùng nước cốt lẩu là lẩu cay thịt bò dầu vừng cô mua từ Xuyên Thị, thêm một ít rau xanh còn có nấm cô thích ăn.
Đương nhiên không thể thiếu các loại viên nấu lẩu, khác biệt chính là viên nấu lẩu này là cô đi tìm ông chủ của chợ hải sản, nhờ người đó làm thủ công cho mình.
Nguyên liệu thật, không thêm bất cứ chất bảo quản gì, là thức ăn vô cùng lành mạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận