Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 686: Chuyện này không cần cô nhọc lòng

Cô giúp đỡ đi, giúp con gái tôi đi, Hồ Toàn Tài tôi sẽ ghi nhớ ơn của cô cả đời.”
“Hoắc Cảnh Xuyên không phải là hàng hóa, cho dù hai bọn tôi tách ra, anh ấy có thể ở bên con gái ông sao?”
Lại dùng áp đặt đạo đức, nhưng mà con người cô từ trước tới nay đều không để mình bị đẩy vòng vòng.
Nếu không lúc trước đã không gánh chịu áp lực, tố cáo đám truyền thông bịa đặt lun tung.
Đồ tể họ Hồ bị lời cô nói làm cho nghẹn họng, nhưng nghĩ tới con gái mình, vẫn căng da đầu nói:
“Chuyện này không cần cô nhọc lòng.”
Mà trong đầu Hoắc Cảnh Xuyên đều là cô gái nhỏ không cần anh, giống y như con chó nhỏ bị vứt bỏ tùy ý ở ven đường, vô cùng đáng thương nhìn Lục Hướng Noãn.
“Anh không muốn tách ra với em.”
Có lẽ là bị cảm xúc của Hoắc Cảnh Xuyên ảnh hưởng, trong lòng Lục Hướng Noãn cũng rầu rĩ:
“Em biết, em chưa từng nói sẽ chia tay với anh.”
“Thật ư?”
Khi Lục Hướng Noãn gật đầu, Hoắc Cảnh Xuyên giống như người bệnh bệnh viện tuyên án tử vong lại sống lại.
Cuộc nói chuyện của hai người kích thích đồ tể họ Hồ:
“Chẳng lẽ các người định trơ mắt nhìn con gái tôi tự tử sao, sao các người nhẫn tâm như vậy?”
Hoắc Cảnh Xuyên không chút cố kỵ ánh mắt sắc bén nhìn đồ tể họ Hồ, mở miệng nói ra những lời còn đả thương người ta hơn dùng dao.
“Vậy thì để cô ta chết đi, cô ta sống hay chết liên quan gì tới tôi.”
Tuy Hoắc Đại Khánh không tán thành anh nói như vậy, nhưng cũng biết đây là biện pháp giải quyết nhanh nhất, cho nên không hé răng.
“Cậu…” Đồ tể họ Hồ tức tới mức không nói nên lời.
Chỉ một lát sau, đồ tể họ Hồ không địch lại nhiều người cả người và đồ đều bị ném ra ngoài.
Mà khi ông ta rời đi, Vương Quế Anh nhanh chóng giải thích với Lục Hướng Noãn, sợ vì chuyện này mà thành cái gai trong lòng cô.
Ảnh hưởng đến tình cảm của cô và lão tam.
“Thanh niên trí thức Lục, Cảnh Xuyên thật sự không biết chuyện này, ngày hôm qua bà mối tới cửa, thím cho rằng đuổi bà ta đi, từ chối chuyện này là xong. Kết quả người nào có thể nghĩ tới, vậy mà người Hồ gia sẽ vô liêm sỉ tự mình tới cửa, quả thực chính là không biết xấu hổ.”
“Thím, cháu biết, trong nhà còn có chút việc nên cháu đi về trước ạ.”
Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong thì rời đi, mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn ra được xa cách đối với mình từ trong mắt cô, nhanh chóng cất bước đuổi theo.
Vương Quế Anh nhìn hai người rời đi, không nhịn được oán giận:
“Ông nói xem chuyện này là sao đây, cả nhà đồ tể họ Hồ này đúng là thiếu đạo đức, con gái ông ta muốn tự tử liên quan gì tới lão tam.
Còn uy hiếp tôi, Vương Quế Anh tôi còn lâu mới để ông ta uy hiếp, tôi không tin cô ta dám tự tử thật.”
Hoắc Đại Khánh nghe thì hơi đau đầu: “Bà nói ít một chút đi, chuyện này đều đã xảy ra, bà lại nói còn có tác dụng gì.”
Nhưng mà trong mắt hiện lên chút lo lắng, nếu thật sự giống như lời đồ tể họ Hồ nói, nhà ông ấy phải đồng ý.
Nhưng mà nếu để Hoắc Cảnh Xuyên cưới Hồ Phù Dung, Hoắc Đại Khánh cảm thấy ghê tởm như miệng mình bị người ta đút phân.

Hiện giờ ông ấy chỉ hi vọng đồ tể họ Hồ về nhà khuyên nhủ con gái ông ta thật tốt, đánh mất ý nghĩ này.
Biết rõ là chuyện không có khả năng, cho dù miễn cưỡng đều không có tác dụng gì.
Hiện giờ trong đầu Lục Hướng Noãn rất loạn, tạm thời không muốn gặp Hoắc Cảnh Xuyên, cho nên bảo anh đi về trước, để cô một mình bình tĩnh lại.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên sợ Lục Hướng Noãn bình tĩnh xong, sẽ không cần anh, cho nên giống y như thuốc cao bôi trên da chó đi theo sau cô.
Đợi về đến nhà, Hoắc Cảnh Xuyên đóng cửa lại, lập tức ôm lấy Lục Hướng Noãn, ôm eo cô đôi mắt nhìn chằm chằm cô.
Lục Hướng Noãn cũng không nói lời nào.
“Anh đừng như vậy, có được không.” Hoắc Cảnh Xuyên gần như cầu xin nói.
Lúc này anh ước gì có thể bắt đồ tể họ Hồ phá hỏng tình cảm giữa anh và Lục Hướng Noãn trở về hành hung một trận.
Anh thật sự sắp điên mất.
Mà Lục Hướng Noãn bị ánh mắt của Hoắc Cảnh Xuyên làm cho đau đớn: “Hoắc Cảnh Xuyên, em đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe cô nói như vậy, trong lòng hoảng hốt vội nói: “Có phải anh làm chỗ nào không tốt hay không? Em nói với anh, anh có thể sửa mà.”
“Không phải vấn đề của anh, là vấn đề của em.”
“Không, chính là vấn đề của anh, anh làm sai điểm nào em cứ nói với anh, anh sửa, em có thể đừng đối xử với anh như vậy có được không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận