Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 732: Trước khi làm nhiệm vụ

Trong lòng các đội viên tràn ngập nghi vấn, nhưng thấy thái độ này của đại đội trưởng, đều không dám nói gì nữa, tràn ngập chờ mong nhìn chồng lương thực trên xe đẩy tay.
Còn Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử thì tức giận với Hoắc Đại Khánh, ngồi xổm trên đất hút thuốc lá sợi.
Thường mắng thầm trong lòng ông trời không có mắt.
“Đây là bột mì cao lương ư?” Tam Hoa Nương nhìn thấy túi đồ kinh hãi kêu lên.
Những người khác cũng cũng ló đầu nhìn xe đẩy tay, trong đám người lại bắt đầu xôn xao.
Thời buổi này có bột mì cao lương đã không tệ, hiện giờ ở chợ đen, thuộc lương thực bỏ tiền cũng không mua nổi.
Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử vừa nghe là bột mì cao lương, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức dụi tắt điếu thuốc lá trong tay, đứng dậy đi tới.
Khi bọn họ thấy rõ bên trong đều là bột mì cao lương, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hoắc Đại Khánh:
“Ông lấy đâu ra đống lương thực này thế?”
Đây không phải là lương thực làm giống của đại đội Hồng Kỳ bọn họ, nghĩ như vậy Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đừng hỏi chuyện lương thực nữa, một không trộm, hai không đoạt, chia đồ ăn đi.” Hoắc Đại Khánh lải nhải.
Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử thấy Hoắc Đại Khánh không muốn nói, thì không hỏi lại, mà giúp hai anh em Hoắc Kiến Thiết chia đồ ăn cho các đội viên.
Đồ ăn chia cho đầu người, tính cả khu thanh niên trí thức cũng đối xử bình đẳng, đồ ăn của người lớn và trẻ em không giống nhau.
Tuy chia đến tay mỗi người không tính là nhiều, nhưng có thể chịu được một thời gian.
Đợi thêm thời gian nữa, thời tiết ấm áp, rau dại trên núi mọc ra, đến lúc đó trộn lẫn bột cao lương, bột ngô cũng có thể chống đói.
Các đội viên nhìn lương thực trong tay đều kích động đến lệ nóng lưng tròng, sôi nổi nói lời cảm ơn với Hoắc Đại Khánh.
Dù sao thứ mà bọn họ xách trong tay đâu chỉ là lương thực, mà là mạng của già trẻ cả nhà bọn họ.
Hoắc Đại Khánh nhìn thấy các đội viên như vậy, cảm ơn ông trời trong lòng.
Nhưng mà Hoắc Đại Khánh còn không quên báo cho các đội viên và đám thanh niên trí thức, chuyện chia lương thực hôm nay không được nói ra bên ngoài, nếu bị đại đội khác biết thì không tốt.
Các đội viên điên cuồng gật đầu, việc này không cần đại đội trưởng nói, bọn họ cũng biết.
Dù sao mấy đại đội gần đây đã có người chết đói, nếu bọn họ không có đại đội trưởng anh minh lãnh đạo, cũng cách chết đói không xa.
Nếu đại đội khác biết hiện giờ trong đội bọn họ còn có lương thực, nói không chừng sẽ tới cửa đoạt, đến lúc đó bọn họ sẽ gặp tai ương.
Lúc này Hoắc Đại Khánh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Còn Lục Hướng Noãn làm chuyện tốt không để lại tên tuổi thì thành công rời đi, xách theo 5 cân bột mì cao lương của mình về nhà.
Bên kia quân khu Bắc Kinh.
Lưu Quốc Diệu dặn dò Hoắc Cảnh Xuyên nhiệm vụ lần này xong, thì vẫy tay đuổi anh đi.
Kết quả Hoắc Cảnh Xuyên làm như không nhìn thấy, vẫn không nhúc nhích: “Sư trưởng, báo cáo kết hôn của tôi…”
Hoắc Cảnh Xuyên còn chưa nói xong, đã bị Lưu Quốc Diệu cắt ngang: “Đợi cậu trở về sẽ phê duyệt, nhanh đi đi.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe anh ta nói như vậy, tâm trạng rất tốt, hành lễ quân đội đúng tiêu chuẩn với Lưu Quốc Diệu, sau đó rời đi.
Chẳng qua khóe miệng luôn nhếch lên tới chỗ sân huấn luyện tân binh đều chưa biến mất.
Các chiến sĩ bận rộn huấn luyện ở phía dưới nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Hoắc Cảnh Xuyên, giống y như gặp quỷ.
Cả đám sững sờ không đi nổi.
Bầu trời có cơn mưa màu hồng sao?
Hay là tối hôm qua bọn họ không ngủ ngon, xuất hiện ảo giác?
Đoàn trưởng Hoắc luôn nghiêm túc lạnh như băng, sao lại cười như vậy?
Quá kỳ lạ, bọn họ đều không nhịn được run rẩy.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên rất không hài lòng với trạng thái huấn luyện của bọn họ, biểu cảm lập tức trở nên lạnh lùng:
“Huấn luyện thêm hai tiếng, vác vật nặng 20 kilomet.”
Đám tân binh lập tức cảm thấy đoàn trưởng Hoắc vẫn là đoàn trưởng Hoắc bọn họ quen biết.
Nhưng mà nghĩ tới huấn luyện thêm hai tiếng, vác vật nặng chạy 20 kilomet, vẻ mặt đám chiến sĩ suy sụp, nhưng vẫn thu hồi tinh thần thành thật huấn luyện.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy bọn họ như vậy thì rất hài lòng, chẳng qua trên mặt không biểu lộ ra.
Mà Lưu Quốc Diệu thấy Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, vẻ mặt suy sụp.
Rốt cuộc là lão già chết tiệt Đoạn Thủ Chính muốn làm gì, lấy thân phận của Lục Hướng Noãn làm cớ, không thông qua báo cáo kết hôn của Hoắc Cảnh Xuyên.
Khi việc này sắp thành, kết quả lại bị ông ta nhảy ra phá hỏng.
Nghĩ tới đây, Lưu Quốc Diệu lập tức tức giận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận