Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 568: Nếu lại cho cô một cơ hội nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy

Cô gái nhỏ khóc rất hăng, hơn nữa chỗ có thể nhìn thấy đều là miệng vết thương, ngay cả quần áo cũng trở nên nhăn dúm dó, dơ bẩn.
Cúc cổ áo cũng không biết là ai cởi ra.
Nhưng cô gái nhỏ này khóc càng hăng, mấy người cầm kéo cười càng lợi hại.
Mở miệng nói đả đảo cô gái nhỏ này.
Người xung quanh như bị bọn họ cảm nhiễm, cả đám giơ cao cánh tay lên, kéo dài giọng la lớn với bọn họ.
Một đám người giống như điên rồi.
Chỉ có Lục Hướng Noãn biết rõ hướng đi tương lai biết, lúc này mới chỉ là bắt đầu, sau này sẽ càng điên cuồng hơn.
Lục Hướng Noãn im lặng không lên tiếng đang chuẩn bị rời đi, không cẩn thận liếc thấy ánh mắt cầu cứu của cô gái nhỏ kia nhìn mình.
Lục Hướng Noãn lựa chọn bảo vệ bản thân tàn nhẫn rời đi.
Khi cô rời đi trên gương mặt của cô gái nhỏ kia tràn ngập tuyệt vọng, bị động tiếp nhận đám người thẩm phán vận mệnh của mình.
Rõ ràng cô ấy không làm sai gì cả, sao chỉ trong nháy mắt lại thành ra như vậy?
Cô ấy không nghĩ ra.
Bà nội đã bị đám người này làm cho tức chết, ông nội không chịu nổi cũng thắt cổ mất mạng, hiện giờ trong nhà chỉ còn mình cô ấy.
Cô ấy mệt mỏi quá, nhưng mà cô ấy sắp gặp được ông nội bà nội, cả nhà bọn họ sẽ nhanh chóng đoàn viên.
Sau khi rời đi Lục Hướng Noãn cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, trái lại trong lòng khó chịu đến mức như sắp nổ mạnh, chỉ có điều cô cũng không thay đổi lựa chọn vừa rồi của mình.

Nếu lại cho cô một cơ hội nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.
Tuy cô có được không gian, nhưng cô không phải là người cứu thế chúng sinh bình thường gì đó, cô chỉ là nhân vật nhỏ, là một thanh niên trí thức của đại đội Hồng Kỳ mà thôi.
Nếu cô thật sự có bản lĩnh mà nói, cũng sẽ không phí tâm phí lực chạy tới góc xó xỉnh xuống nông thôn.
Hơn nữa cho dù cô giúp được nhất thời, cũng không giúp được cả đời, không cẩn thận còn khiến lửa cháy lên người.
Thời buổi này có thể làm, chính là chiếu cố bản thân thật tốt.
Trên đường cái lung tung rối loạn, không còn yên bình như ngày xưa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chân của Lục Hướng Noãn trầm trọng giống như rót chì.
Tận mắt chứng kiến lịch sử và nghe giảng từ giảng đường vẫn có khác biệt.
Cuối cùng Lục Hướng Noãn vẫn không nhịn được lấy bánh bột ngô trong không gian ra, nhân lúc không có ai để ý tới cô, nhanh chóng nhét vào lòng cô gái đói đến ngất xỉu.
Sau đó nhanh chóng rời đi.
Vương Kinh Hoa ôm cháu gái mới đầu còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, đợi bà ấy sờ thấy đồ trong lòng cháu gái, lúc này bà ấy mới kịp phản ứng.
Là cô gái kia tốt bụng cho bọn họ đồ ăn cứu mạng.
Nhưng bà ấy không dám để lộ ra, sợ bị người khác biết sẽ đoạt lấy mất.
Cháu gái của bà ấy đã mấy ngày không ăn gì, trong nhà bọn họ bị đám người kia cướp sạch sẽ không để lại gì.
Không chỉ như vậy, bà ấy còn bị bọn họ sắp xếp dẫn theo cháu gái tới đây quét đường cái, cháu gái đói thật sự không chịu nổi hôn mê bất tỉnh, mà bà ấy hiện giờ cũng chỉ còn thừa một hơi.
Vương Kinh Hoa ghi nhớ trong lòng ân tình này của Lục Hướng Noãn, sau đó cố gắng ôm cháu gái về nhà.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng Lục Hướng Noãn xách theo sọt cũng tới nhà Vương Quốc An.
Lý Tiểu Uyển ngồi trong sân nhặt rau hẹ với Lưu Thúy là người đầu tiên thấy Lục Hướng Noãn tới đây.
Lý Tiểu Uyển để rau hẹ xuống, sau đó kêu to với hai cha con trong phòng: “Cha, em gái tới.”
Vương Quốc An nghe tin vui mừng đặt báo trong tay xuống chạy ra.
Lưu Thúy đã sớm tiến lên đón, thân mật nắm tay Lục Hướng Noãn nói chuyện.
Vương Quốc An có chút tức giận nhìn vợ mình, nhưng chuyện này không chậm trễ ông ấy chào hỏi con gái:
“Hướng Noãn tới rồi à.”
“Dạ.”
Lý Tiểu Uyển cẩn thận cảm thấy Lục Hướng Noãn không thích hợp lắm:
“Cha, mẹ, sắc mặt em gái trắng bệch như vậy giống không thoải mái lắm, hay là chúng ta đưa em ấy đến bệnh viện khám xem.”
Cô ấy vừa nói như vậy, không chỉ hai vợ chồng Vương Quốc An, ngay cả Vương Dược Phú cười ngây ngô bên cạnh cũng có chút khẩn trương.
“Nghỉ một lát sẽ tốt thôi ạ, có lẽ là vừa rồi em đi đường mệt mỏi, không sao đâu ạ.”
“Vậy được rồi, con ngồi ở đây đi, mẹ vào phòng pha cốc nước đường đỏ cho con.” Lưu Thúy nói xong thì rời đi.
Mà Vương Quốc An liếc mắt một cái nhìn ra được Lục Hướng Noãn nói dối, bởi vì dáng vẻ này của cô giống như bị dọa sợ, không phải bị mệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận