Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 226: Anh đi ra ngoài chẳng phải sẽ biết được sao

“Vậy được rồi, đến lúc đó nhà ở của thanh niên trí thức xây xong, sẽ bắt đầu xây cho cháu, dù sao lúc trước cháu đã đưa tiền cho chú rồi.” Hoắc Đại Khánh thấy cô kiên quyết như vậy thì không mở miệng khuyên bảo nữa.
Dương Thiên Chân nghe được Lục Hướng Noãn muốn xây nhà thì ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng rời mắt đi, cúi đầu, nhìn mũi chân không nói lời nào.
Xử lý xong hai việc này, kế tiếp Hoắc Đại Khánh phải giáo huấn Dương Thiên Chân một trận.

“Thanh niên trí thức Dương, hôm nay cô cũng đừng chê tôi nói lời khó nghe, tôi đã nói rất rõ với cô rồi, nếu sau này cô không chăm chỉ làm việc, không biết quý trọng lương thực, vẫn là dáng vẻ tiểu thư của tư bản chủ nghĩa, vậy thì đừng trách tôi lại tiễn cô trở về.”
Hoắc Đại Khánh trực tiếp chụp mũ này, Dương Thiên Chân nghe thấy thế thì gương mặt trắng bệch, nhanh chóng lắc đầu còn xua tay:
“Đại đội trưởng, sau này tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, lần sau không bao giờ phạm phải nữa.”
Bởi vì một khi cô ta bị chụp mũ này, cô ta thật sự sẽ bị đưa tới nông trường cải tạo, đây là chuyện hai ngày nay cô ta mới biết được.
Hơn nữa nghe bọn họ nói, nông trường càng gian khổ hơn nơi này, quan trọng nhất chính là trong nhà đã xảy ra chuyện, chỉ cần nghĩ tới đây là Dương Thiên Chân muốn khóc.
“Ừm.” Lúc này Hoắc Đại Khánh mới không nói gì thêm.
Buổi tối khi ngủ vốn dĩ đã nằm chen chúc trên giường đất, bây giờ lại thêm Dương Thiên Chân càng chen chúc hơn, ngay cả xoay người cũng khó khăn.
Nhưng mà lần này Dương Thiên Chân thật sự không tác quái, ngoan ngoãn ôm chăn của mình nằm đó.
Mà Lục Hướng Noãn thì đang đếm ngược trong lòng ngày mình dọn ra ở riêng.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên ở Bắc Kinh cũng nhận được phê duyệt xin nghỉ phép, hiện giờ anh đang gương mặt tuấn tú lạnh lùng thu dọn hành lý của mình.
“Đoàn trưởng, anh thật sự không suy xét về Đoạn Tiểu Vi kia sao? Người ta đã si tình như thế, kết quả anh còn không thèm nhìn người ta một cái, quá khiến người ta đau lòng.” Hứa Đạt Nhạc ở bên cạnh nhỏ giọng lải nhải, trong lời nói còn có chút hâm mộ.
Đoạn Tiểu Vi là một cành hoa của đoàn văn công, trong đội bọn họ có rất nhiều người thích cô ta, kết quả người ta căn bản chướng mắt bọn họ, thích đoàn trưởng của bọn họ.
Kết quả đoàn trưởng giống y như đầu gỗ, không hiểu phong tình chút nào.
Đúng là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, Hứa Đạt Nhạc không nhịn được cảm thán.
“Liên quan tới tôi sao?” Hoắc Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn Hứa Đạt Nhạc, Hứa Đạt Nhạc sợ tới mức lập tức câm miệng lại.
Sợ lát nữa anh lại nói một câu đi ra ngoài chạy 20 kilomet, như vậy anh ta mới chân chính là xui xẻo.
Lúc này lỗ tai vẫn luôn ong ong của Hoắc Cảnh Xuyên mới thanh tịnh một chút, nói là thu dọn quần áo, kết quả chính là hai bộ quần áo, còn có một chiếc áo khoác bộ đội phát.
Anh không mặc, vừa vặn mang về cho cha anh mặc, lúc trước cha anh vẫn luôn nhắc mãi với anh trong thư.
“Đoàn trưởng Hoắc, bên ngoài có người tìm anh.” Lưu Học Kim tiến vào nói những lời này.
“Ai?”
“Anh đi ra ngoài… Nhìn xem… Em cũng không biết… Người ta đang ở bên ngoài đợi anh…” Lưu Học Kim ấp úng nói, gương mặt mất tự nhiên.
Hoắc Cảnh Xuyên không nói chuyện, trái lại đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Lưu Học Kim.
Lưu Học Kim bị anh nhìn chằm chằm trái tim đập nhanh hơn, ngay khi anh ta suýt nữa không nhịn được tước vũ khí đầu hàng chuẩn bị nói ra, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức bước đôi chân dài đi ra ngoài.
Lúc này Lưu Học Kim mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế vỗ ngực mình, vẻ mặt may mắn thoát nạn.
Sau này không bao giờ giúp Đoạn đại mỹ nhân nữa, chuyện này thực sự không phải chuyện người có thể làm được.
Đoàn trưởng của anh ta đúng là Diêm Vương mặt lạnh, vừa rồi suýt nữa hù chết anh ta.
Nhưng mà mông anh ta còn chưa ngồi ổn hai giây, Hứa Đạt Nhạc đã cười đê tiện dán sát mặt vào.
“Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của anh kìa, đoàn trưởng có thể ăn anh sao?” Hứa Đạt Nhạc chậc chậc nói.
“Anh có tiền đồ lắm đúng không, lần sau lại có loại chuyện này đổi thành anh tới.” Lưu Học Kim cũng tức giận sặc lại anh ta.
“Anh tới anh tới đi.” Hứa Đạt Nhạc cười đê tiện nói, sau đó mở miệng hỏi: “Ai tới thế?”
“Anh đi ra ngoài chẳng phải sẽ biết được sao?” Anh ta không nói cho Hứa Đạt Nhạc.
“Tôi không dám.”
“Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của anh kìa, đoàn trưởng có thể ăn anh sao…” Lưu Học Kim ra dáng ra hình học những lời anh ta mới nói với mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận